Sau khi Parker và Moore trốn thoát, cả hai đường ai nấy đi. Parker quay về bên hồ tìm Vinson và mọi người, còn Moore cũng không rời đi mà ở lại ốc đảo.
Chừng nào Bạch Tinh Tinh chưa rời khỏi sa mạc, Moore e là chừng đó chưa thể yên tâm.
Lúc này, Bạch Tinh Tinh đang ngồi trên một cái cây thấp cành lá sum suê, che kín ánh nắng mặt trời.
Một tay nàng cầm trái cây màu hồng hiếm thấy trên ốc đảo, tay kia cầm thịt nướng bọc trong lá cây, ăn ngon lành.
Bị bắt mấy ngày nay, tuy Mitchell đối xử với nàng rất tốt, nhưng đồ ăn ngon nhất mà hắn có thể cung cấp cũng chẳng ra gì. Bạch Tinh Tinh thật sự là thèm c.h.ế.t đi được.
Ngay từ đầu, nàng còn lo An An xa mình sẽ bị đói, nhưng khi cùng Curtis đi tìm thức ăn và gặp được một con thú đang trong kỳ cho con bú, nàng liền yên tâm.
Parker biết đám báo con từng uống sữa báo hoang dã, hẳn là sẽ nghĩ đến việc dùng sữa động vật để nuôi An An. An An bây giờ đã bảy tháng, răng cửa cũng mọc rồi, ăn dặm một chút chắc là không sao.
Phía trên Bạch Tinh Tinh, một con mãng xà khổng lồ đang chiếm cứ ngọn cây, nửa thân trên vắt vẻo trên thân cây, nửa đuôi dưới treo lơ lửng. Hắn khẽ di động một chút, làm cái cây nhỏ đung đưa dữ dội, suýt nữa thì gãy.
“Đừng lộn xộn, cẩn thận gãy cây.” Bạch Tinh Tinh hoảng hốt nói.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ️️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Curtis lập tức ngoan ngoãn dừng lại, đâu còn chút thô bạo nào? Nhưng nếu nhắc tới hai gã giống đực kia, hắn chắc chắn sẽ biến sắc ngay.
“Tê tê ~” Curtis treo mình như vậy thật sự không thoải mái, đành phải biến thành hình người, chậm rãi bò đến bên cạnh Bạch Tinh Tinh, ôm chặt lấy nàng.
Chỉ là như vậy, ánh nắng sẽ lọt qua kẽ lá, ít nhiều gì cũng chiếu lên da Bạch Tinh Tinh.
“Ăn ít một chút, đừng để ấu tể lớn quá.” Curtis nhìn bộ dạng ăn ngấu nghiến của Bạch Tinh Tinh, không nhịn được mà dặn dò.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bạch Tinh Tinh khó khăn nuốt xuống một miếng thức ăn đầy miệng, thầm nghĩ: Curtis vẫn còn nhớ đến đứa con, xem ra trúng độc cũng không quá sâu.
Khi Curtis ở dạng rắn thì không rõ, nhưng biến thành hình người, Bạch Tinh Tinh mới nhìn ra vẻ suy yếu của hắn, dường như còn đang cố nén đau đớn.
Chắc hẳn là độc bọ cạp đang làm hắn khó chịu.
Bạch Tinh Tinh rúc vào lồng n.g.ự.c lạnh như băng của Curtis, lo lắng dùng mặt cọ cọ n.g.ự.c hắn, nhẹ giọng nói: “Thuận theo tự nhiên đi, hơn nữa bây giờ con còn nhỏ, ăn nhiều cũng không bổ hết vào con đâu.”
Quan trọng nhất là không thể mất sữa. Nàng nhất định phải ăn nhiều một chút, cho dù tạm thời không thể cho An An bú, cũng phải vắt sữa ra, bằng không vài ngày nữa có thể sẽ mất sữa thật.
Curtis nghe vậy liền bình thường trở lại: “Nàng cứ ăn tiếp đi.”
“Ừm.” Bạch Tinh Tinh vẫn không nhịn được hỏi: “Độc của ngươi thế nào rồi?”
Câu trả lời nhận được giống hệt như lần trước, Curtis thản nhiên nói: “Không sao.”
Bạch Tinh Tinh thở dài, tiếp tục ăn, chỉ là cảm thấy không còn ngon miệng như vậy nữa.
Lúc này, Bạch Tinh Tinh nhìn thấy con dê trắng đang cho con b.ú kia đi ngang qua dưới gốc cây, phía sau là hai chú dê con béo mập. Chúng gặm mấy cụm cỏ xanh tốt dưới gốc cây, hoàn toàn không biết đến kẻ săn mồi đỉnh cấp đang nhìn chằm chằm từ trên cao.
Curtis le lưỡi, cơ thể rục rịch. Đây là loại động vật mà Bạch Tinh Tinh thường ngày khá thích ăn. Răng nàng yếu, không nhai được đồ cứng, loại ấu tể này là thích hợp nhất với nàng.
Curtis vừa động đậy, Bạch Tinh Tinh liền hiểu ra. Nàng không ăn nữa, xoay người ôm lấy Curtis.
“Ta ăn no rồi, bữa tiếp theo để tối đi, đồ ăn cứ để tối chuẩn bị luôn.” Bạch Tinh Tinh gác cái cằm bóng nhẫy dầu mỡ lên lồng n.g.ự.c trắng như ngọc của Curtis, vừa nói vừa gật gù.
Đây chính là "vú nuôi" của An An, không thể ăn được.