“Ngao ô ~”
Lão Đại bị bắt vào, mở to đôi mắt ngấn nước, ý đồ dùng sự đáng thương của mình để làm mẹ mềm lòng.
Bạch Tinh Tinh quả thực mềm lòng, suýt nữa thì buông tay.
Nhưng Lão Nhị ở phía sau lại thò đầu vào, hành động lén lút đó thật sự quá thiếu đòn. Bạch Tinh Tinh lập tức cứng rắn trở lại, quát: “Vào hết đây dọn dẹp!”
“Ô ô ~”
Lão Nhị và Lão Tam lần lượt đi vào hốc cây. Ba con báo nhìn đống xương còn cao hơn cả chúng, đồng thời thở dài, lộ ra ánh mắt vô cùng ghét bỏ, rồi há miệng c.ắ.n lấy một khúc xương.
Đống xương đó để đã nhiều ngày, chắc chắn có vi khuẩn. Bạch Tinh Tinh thấy chúng ngoan ngoãn nghe lời thì hài lòng, phất tay, giọng điệu mềm mỏng hơn: “Thôi được rồi, để mẹ dọn, các con đi tìm cho mẹ một cái lá cây dày một chút, lát nữa giúp mẹ kéo đống xương này ra ngoài.”
“Ngao ô!”
Đám báo con lập tức nhả khúc xương trong miệng ra, còn "phì phì" nhổ mấy bãi nước bọt, thoải mái chạy ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, mỗi đứa ngậm một chiếc lá cây lớn đi vào.
Bạch Tinh Tinh xếp xương lên lá, bảo đám báo con kéo đến hố rác của mình, rồi dọn dẹp hốc cây từ trên xuống dưới một lượt.
Có tầng một hốc cây và thạch bảo (bị bỏ hoang một ngày) làm đối chứng, mấy tầng trên của hốc cây chỉ bừa bộn một chút trông vẫn còn sạch sẽ ngăn nắp chán.
Dọn hết rác ra, Bạch Tinh Tinh liền châm lửa đốt hố rác.
Những việc còn lại Bạch Tinh Tinh không xử lý được, cũng không cố sức, để chờ Parker và Vinson trở về làm.
Trời nóng nực, chỉ cần động đậy một chút là mồ hôi đầm đìa. Mồ hôi trên người Bạch Tinh Tinh vã ra như mưa, nóng không chịu nổi. Nàng không thèm nghỉ hơi, đi thẳng về phía vũng nước.
Nàng phải mau chóng hạ nhiệt mới được.
“Kẽo kẹt ——” Guồng nước từ từ chuyển động, múc nước trong lên cao rồi đổ xuống mặt hồ, làm xáo động cả hồ nước vốn không lớn lắm.
Vũng nước lộ ra dưới ánh mặt trời, như một tấm gương sáng gợn sóng lấp lánh, chiếu những vệt sáng lên bụi cây và thủy thảo xung quanh.
Một người cá đang nằm trên tảng đá bên cạnh guồng nước, cái đuôi thỉnh thoảng lại vỗ vỗ mặt nước, khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy vẻ hưởng thụ. Mái tóc xoăn màu lam xõa tung trên người, còn mang theo hơi nước, lưu lại từng vệt nước trên làn da trắng nõn, khiến khí chất lạnh lùng cấm d.ụ.c của anh ta thêm vài phần quyến rũ, làm không ít giống cái đi qua phải liếc trộm.
Bạch Tinh Tinh xa xa nhìn thấy Lam Trạch, Lam Trạch cũng nhìn qua. Nàng cười, giơ tay vẫy vẫy, rồi xách váy chạy tới.
Nàng vừa chạy, đám báo con cũng phấn khích chạy theo. Lam Trạch nhanh chóng xuống nước, thổi ra một cái bong bóng lớn. Chờ đám báo con đang định chạy vòng qua vũng nước, Lam Trạch đột nhiên nhảy lên khỏi mặt nước, dùng một cái bong bóng tóm gọn tất cả đám báo, ném vào trong nước.
Bạch Tinh Tinh ở phía sau cười ha hả một cách không phúc hậu.
Lam Trạch liếc Bạch Tinh Tinh một cái, dùng đuôi nâng cái bong bóng chứa đám báo con lên lắc lư chơi đùa, trông hệt như con hải cẩu đang đội bóng.
“Ngao ngao ngao!”
Đám báo con bị xóc cho lăn lộn lung tung trong bong bóng, phát ra tiếng kháng nghị chói tai.
Lam Trạch vờ như không thấy, ném về phía trước một chút, lại ném về phía sau một chút. Bạch Tinh Tinh vừa bực vừa buồn cười, lườm hắn một cái: “Ngươi đủ rồi đó!”
Lam Trạch cười hì hì, trên người đâu còn chút tiên khí không thể xâm phạm nào? Trong ánh mắt tràn đầy vẻ tinh nghịch và ác ý.
“Sao đi lâu vậy? Độc của An An giải được chưa?” Lam Trạch ấn cái bong bóng chìm xuống nước, tiếng kêu của đám báo con lập tức biến thành tiếng r*n r* nặng nề.
Bạch Tinh Tinh nụ cười không giảm, ngồi xuống bên bờ, ngâm chân xuống nước thử độ ấm.