Thanh Xuân Gửi Hết Cho Anh - Chanh Mặc Mạt

Chương 35

Chương 35

Người con gái mang dáng dấp nhỏ nhắn, dễ thương với chiếc tạp dề màu hồng nhạt, mái tóc dài được buộc cao thành đuôi ngựa, bởi vì tư thế cúi người, đuôi tóc dài hơi xoăn nhẹ nhàng buông xuống nơi đầu vai phải. Một cảnh tượng ấm áp khiến người vừa vội vàng chạy về nhà thật nhanh như Tiết Sở Mộ cũng cảm thấy ấm lòng. Anh đã từng cảm thấy cuộc sống độc thân không có gì là không tốt, cũng từng lấy đủ loại lý do để gạt phắt đi những cuộc xem mắt mà cha mẹ sắp đặt, duy chỉ có một lần anh thỏa hiệp chỉ để hai người họ được yên tâm. Thế nhưng, chỉ khi anh bước vào nhà, nhìn cô gái nhỏ đang khom lưng bận rộn vì anh, anh mới ngỡ ngàng nhận ra cuộc sống có cô bên cạnh thật sự quá tuyệt diệu. Nhất là khi ánh mắt cô ánh lên sự mừng rỡ khi thấy anh về, trong lòng anh dâng lên một niềm xúc cảm mãnh liệt, chỉ muốn kéo cô vào lòng, ôm chầm lấy cô.

Trước kia, Tiết Sở Mộ từng cười nhạo Quách Tư Viễn bám dính Nhạc San San không rời, cũng từng chế giễu một tên to cao lực lưỡng như Phó Dư lại say mê dăm ba bộ tiểu thuyết Đài Loan. Nhưng phải tới khi anh chân chính trải nghiệm, anh mới hiểu ra được hóa ra thái độ cười nhạo khi ấy của mình lại chính là muốn loại khao khát, dù cho lần trải nghiệm này của anh ở bên Tề Noãn Hạ mới chỉ bước sang ngày thứ tư.

Khi Tiết Sở Mộ chưa về tới, Tề Noãn Hạ hãy còn ung dung ngân nga khúc nhạc, đợi tới khi anh xuất hiện, cô bắt đầu vô cớ cảm thấy hốt hoảng, ngoại trừ cảm giác mừng rỡ khi thấy anh, còn đọng lại trong lòng cô là nỗi bất an, lo lắng. Cô sợ anh sẽ tức giận vì cô tự tiện sắp xếp lại đống tài liệu anh để trên bàn, sợ anh sẽ vì cô động tay lung tung trong phòng khách mà không vui. Tình yêu vốn dĩ không có cái gì gọi là cân bằng, trái tim cô đã vì anh mà rung động bấy nhiêu năm, đã yêu đến sâu nặng, cho nên đã định sẵn khi đứng trước mặt Tiết Sở Mộ sẽ tự mang theo một phần lo âu, thấp thỏm.

“Anh đã về rồi.” Cô bất an khều chiếc tai thỏ đính trên tạp dề, cắn môi nói: “Cái kia… tại em thấy tài liệu trên bàn hơi lộn xộn nên mới sắp xếp lại.”

Bộ dạng bồn chồn, lo lắng của cô đều lọt hết vào trong mắt anh. Anh khẽ thở dài, thầm nghĩ phải dùng cách gì mới có thể sửa được thói quen cẩn trọng quá mức này của cô ở trước mặt anh. Anh còn chưa kịp mở miệng xoa dịu tinh thần, cô gái nhỏ dường như nhớ ra gì đó, ngẩng phắt đầu, thốt lên: “Ấy chết, quên mất, nồi canh của em!”. Nói rồi cô vội vàng chạy ù xuống bếp, bỏ mặc anh đứng đó.

Tề Noãn Hạ cảm thấy rất sầu não. Lần đầu tiên xuống bếp vì anh, cô tuyệt đối không thể làm ẩu được. Quay trở lại phòng bếp, tay chân bận rộn một lúc cuối cùng cũng được yên tâm, lúc này cô mới chợt nhớ tới Tiết Sở Mộ ban nãy đứng nhìn cô ở cửa, trong đầu thầm mắng bản thân là đồ đầu heo đần độn. Cứ hễ lần nào cô muốn thể hiện bản thân thật tốt ở trước mặt anh thì đều sẽ bị phản tác dụng, bất lực cực độ. Sầu não càng thêm sầu não, cô lấy muôi múc canh một cách máy móc.

“Ngốc ạ, không thấy nóng sao?” Nồi canh trong tay cô bị lấy đi, cô ngơ ngác ngẩng đầu, giọng người đàn ông bên tai càng gần hơn, “Không phải đã nói muốn thể hiện tài năng cho anh xem hả? Sao giờ lại đứng đây ngơ ngẩn thế này?”

Tiết Sở Mộ đứng sát bên cô, thay cô múc canh xương hầm vào bát. Giọng nói của anh vẫn giống ngày thường nhưng đủ để khiến Tề Noãn Hạ nghe ra được sự dịu dàng lẫn bất lực trong đó. Đừng thắc mắc làm sao cô có thể nghe ra được! Cô đã dùng tới mười năm lặng lẽ nhìn về anh, quan sát và suy đoán mọi hành động, cử chỉ của anh, những chuyện có liên quan đến anh, so với người khác, cô có nhiều hơn một phần mẫn cảm.

Thế nhưng, nhìn tay anh hơi run, động tác múc canh cũng không thuần thục là bao, cô liền hiểu rõ, đây chính là biểu hiện của một người đàn ông không mấy khi vào bếp. Bất chợt cô phì cười, “Được rồi được rồi, vẫn cứ nên để em làm cho. Vị đại gia này cứ thong thả tới ngồi vào bàn ăn đi ạ.”

Cô nhịn không được trêu chọc anh vài câu. Thấy sắc mặt anh bắt đầu phiếm hồng vì xấu hổ, cô cảm thấy thực ra khoảng cách của cô với người đàn ông này cũng không quá xa xôi, “Đi, đi mau đi, anh đừng đứng đây cản trở em làm việc nữa.”

Tay chân Tiết Sở Mộ lóng ngóng, anh ngốc nghếch đứng nhích sang bên cạnh cô. Đối với tên học giỏi lạnh lùng này mà nói, vật lý chính là điểm mạnh, còn việc nhà lại là khó khăn.

“Để anh giúp em.” Anh cố vớt vát.

Nghe giọng điệu có chút tủi thân của anh, mọi suy nghĩ lo được lo mất trong đầu Tề Noãn Hạ bỗng chốc tan thành mây khói, bỗng dưng cô nhớ lại khi anh nói cho cô mật mã mở cửa, giọng điệu của anh kiêu ngạo biết bao. Trong cơn xúc động, cô xoay người, bỏ qua lời nhắc nhở mình phải thật cẩn trọng trong mối quan hệ này, kiễng mũi chân khẽ hôn lên môi anh. Một nụ hôn rất nhẹ, nhanh đến cũng nhanh đi. Lúc rời khỏi môi anh, cô đỏ mặt, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, càng không dám nhìn xem sắc mặt của anh. Ngay sau đó, bả vai cô bị một đôi cánh tay hơi dùng lực giữ lại, giây tiếp theo, cô bị kéo vào lồng ng.ực ấm áp, bên tai là nhịp tim đập mạnh mẽ của anh, trên đỉnh đầu cảm nhận được rõ ràng hơi thở của anh. Tiếp sau đó, anh đã nói những lời khiến cô nghe xong càng thêm mặt đỏ tai hồng: “Theo lý thuyết mà nói, hôn không phải chỉ đơn giản là môi chạm môi, có đôi khi còn cần phải kết hợp giữa môi, răng, lưỡi. Anh cảm thấy…”

“Tiết Sở Mộ!”

Tề Noãn Hạ chưa từng nghĩ sẽ có ngày cô cùng anh nghiêm túc thảo luận về khái niệm hôn, hơn nữa cô còn cảm thấy mình cũng đang bắt đầu không kìm lòng được.

“Anh đang nói thật đấy.” Tiết Sở Mộ nhẹ nhàng xoa đầu cô, trấn an: “Nếu được, chúng ta cứ thử chân chính trải nghiệm một lần xem hôn là như thế nào.”

“Tiết Sở Mộ, anh đừng có mà lậm bệnh nghề nghiệp quá!” Tề Noãn Hạ suýt xấu hổ phát khóc, vội né khỏi vòng tay ôm ấp của anh, dứt khoát đuổi anh ra khỏi phòng bếp.

Chỉ đến khi cánh cửa phòng bếp bị kéo lại đóng kín ngay trước mắt, Tiết Sở Mộ mới đưa tay lên vu.ốt ve nơi khóe môi vừa được Tề Noãn Hạ hôn lên. Cảm giác mềm mại của đôi môi cô dường như đã k.ích th.ích trái tim anh đập mạnh mẽ hơn, không biết phải nói là kích động hay tiếc nuối, anh chỉ biết rằng đây chính là cảm xúc anh chưa bao giờ được trải qua.

Khi cánh cửa phòng bếp được mở ra lần nữa, Tề Noãn Hạ bưng bát canh ra, vừa hay nhìn thấy Tiết Sở Mộ đã ngồi ngay ngắn bên bàn ăn, tay chống cằm suy nghĩ. Cô bất giác nhớ lại ban nãy anh đứng trong bếp nghiêm túc thảo luận, trên mặt lập tức xuất hiện cảm giác nóng rát như lửa đốt, cô tỏ vẻ hờn dỗi, “Thầy Tiết, đã tan làm rồi, về tới nhà xin đừng khiến tế bào não thêm tổn thương nữa đi.”

Anh nghe vậy ngẩng đầu, miệng chưa đáp lại mà đôi mắt đen láy đã gắt gao khóa chặt vào cô. Ánh mắt nóng bỏng của anh khiến cô nghẹn lời, muốn tránh cũng không tránh được, cô thức thời, lập tức đặt bát canh xuống bàn rồi xoay người chạy trối chết, để lại đằng sau lưng là tiếng cười sung sướng của ai kia. Đồ ác ôn!

Trên bàn ăn bày toàn những món khoái khẩu của Tiết Sở Mộ. Bởi vì nụ hôn chủ động kia, suốt cả bữa ăn, Tề Noãn Hạ thiếu điều vùi đầu úp vào trong bát cơm, nào có chí khí hỏi anh xem mùi vị ra sao nữa. Chắc chắn là cố ý, bởi vì vị giảng viên nghiêm khắc khiến đám sinh viên sợ vỡ mật ở trên lớp lại thong thả bổ xuống một nhát, “Anh thấy hôn môi là hành động rất bình thường của những người yêu nhau, cho nên lần sau tới lượt anh chủ động.”

“Tiết Sở Mộ!” Cô muốn khóc mà không ra nước mắt, vì sao bấy lâu nay cô không phát hiện ra người này còn có một mặt khác lạ thế nhỉ? Rõ ràng là một chuyện rất đỗi thẹn thùng, qua miệng anh nói như thể đó chỉ là một hạng mục nghiên cứu vật lý rất đứng đắn thường ngày của anh khiến cô giống như người không đoan chính, chỉ biết mặt đỏ tai hồng hết lần này đến lần khác.

Gắp một miếng xương sườn lên bỏ vào trong bát của anh, “Thầy Tiết, kính mời anh tập trung gặm xương ạ, tối hôm nay em không muốn nghe anh nhắc lại vấn đề này nữa.”

Cô gái nhỏ ngồi ở đối diện ra vẻ tức giận, nghiến răng nghiến lợi gặm xương bỗng khiến anh thấy buồn cười, lại nhớ tới ban nãy ở phòng khách cô cũng không có vẻ gì là khiên cưỡng, trong lòng anh lập tức có cảm giác thỏa mãn, yên tâm tập trung ăn cơm, không cần nhiều lời thêm.
***
Buổi tối, vừa về tới nhà, Tề Noãn Hạ đã trông thấy mẹ đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách đợi cô. Một dự cảm không lành đang từ từ xuất hiện khiến cô chỉ biết âm thầm kêu trời. Quả nhiên, mẫu hậu đại nhân cười đến vô cùng xán lạn, nhiệt tình như lửa cháy, dịu dàng nói với cô: “Tiểu Hạ, hôm nay mẹ gặp được một người bạn học cũ, bà ấy có một cậu con trai làm kiến trúc sư, điều kiện không tồi, tuổi tác cũng tầm như con, con thấy sao?”

Trong lòng khẽ động, lúc trước bất đắc dĩ lắm cô mới kiếm cớ xin mẹ cho thêm ít thời gian, còn hứa nếu vẫn không đạt được như ước nguyện, nhất định sẽ nghe theo lời mẹ đi xem mắt. Nhưng mà, hiện tại cô đã thực sự ở bên Tiết Sở Mộ, có nói thế nào cũng không thể đồng ý với mẹ đi xem mắt ai được. Có nên nói cho mẹ biết không? Cô hơi do dự. Có lẽ là vì tự thân cô không có đủ tự tin, nhiều năm cẩn thận ôm canh cánh mối tình thầm trong lòng, cho nên khi thật sự được ở bên anh, dù cho anh như thể dùng sức ôm cô thật chặt vào lòng thì cô vẫn không thể không thừa nhận bản thân rất do dự khi đứng trước mặt mẹ. Thực ra cô vẫn thường tự nhủ lòng mình, bất kể tới cuối cùng có thể chung đường với Tiết Sở Mộ mãi mãi hay không, cô đều sẽ không cảm thấy có gì phải tiếc nuối. Chỉ là cô thật sự không hy vọng xảy ra bất kỳ sự phát sinh nào không hay, cho nên không dám khai thật với mẹ về mối quan hệ của cô và anh. Đây vừa là do dự, vừa là nỗi sợ hãi trong lòng cô.

“Mẹ, công việc của con dạo này tương đối bận.” Cô rất muốn được nói cho cả thế giới biết chuyện hai người đã được ở bên nhau, nhưng với mẹ thì cô không dám.

“Bận cái gì mà bận!” Mẹ Tề không vui, giọng điệu có phần sốt ruột, “Con đừng nói với mẹ là con có gì đó ở bên ngoài rồi nha.”

Lời đã ra đến miệng nhưng ngập ngừng đành thôi. Cuối cùng, Tề Noãn Hạ chỉ có thể trả lời qua loa: “Làm gì có ạ, con làm sao có gì được? Mẹ à, con nói thật đấy, dạo này con thật sự rất bận, kể cả có thêm bạn WeChat cũng không có thời gian trò chuyện, vả lại, con gái mẹ ưu tú thế này, mẹ lại lo con không kiếm được bạn trai sao?”

“Tiểu Hạ, nhưng mà…”

“Hầy, mẹ à, mẹ đừng nhọc lòng tốn sức nữa, có được không? Con thề, con hứa với mẹ, nói không chừng tới Tết âm sang năm lại có tin tốt thì sao ạ?”

Đại khái là cô cũng đang tự cho mình thời hạn nhất định. Cô không biết chắc mình sẽ có thể đi cùng Tiết Sở Mộ được bao xa, chỉ hy vọng bản thân có thể cố gắng hết sức, cùng anh ấm êm.

Vất vả lắm mới thuyết phục được mẫu hậu đại nhân, Tề Noãn Hạ quay trở về phòng ngủ, một đêm tâm tình tốt đẹp vì hiện thực mà trở nên u ám hơn. Tối hôm nay ở nhà Tiết Sở Mộ không thể nói là quá thân mật nhưng cũng khá hài hòa, ít nhất thì cô vẫn có cảm giác anh không lạnh nhạt với cô. Chỉ là từ đầu tới cuối không có hành động gần gũi nào khác. Lúc nãy nói chuyện với mẹ, cô sợ khi mẹ biết về mối quan hệ của cô và anh sẽ nằng nặc bắt cô dẫn anh về nhà, vội vàng như thế sẽ khiến anh không thoải mái. Tề Noãn Hạ ơi là Tề Noãn Hạ, mày đúng là ngốc hết thuốc chữa, làm cái gì cũng chỉ biết nghĩ cho cảm nhận của Tiết Sở Mộ mà thôi. Nếu chẳng may có một ngày mày không thể cùng anh đi tiếp thì phải làm sao đây?

Trằn trọc suy nghĩ thật lâu, cô lấy điện thoại ra nhắn một tin WeChat báo bình an cho Tiết Sở Mộ, không quên gửi thêm một tin khác.

R: Thầy Tiết, ngày mai chúng ta hẹn hò đi. 

 
Bình Luận (0)
Comment