Chương 36
R: Một nam một nữ đi xem phim chỉ ăn bắp rang thôi hở?
R: Ngồi đây chờ online, cứu!
Kẻ Điên: Má mày! Sao lúc đi xem phim với tao không thấy mày ngồi chờ online, gấp gấp cái gì.
Nước Chảy Róc Rách: @Kẻ Điên ghen tị, giám định hoàn tất.
Ánh Bạc Lấp Lánh: Ôi chao, anh một miếng, em một miếng chứ gì~
Doãn Khẩu: Ngược đám cẩu độc thân là giỏi! Vĩnh biệt, bai!
Em Gái Dì Tuyết: Sao lại không nhỉ? Đút mớm cho nhau ăn cơ mà? Trong rạp tối mù, thiên thời địa lợi thế còn đòi gì nữa?
Kẻ Điên: Đồ dâm tà!
Ánh Bạc Lấp Lánh: Mấy cậu có chắc là chủ group không bị bắt vì mấy cái nội dung bậy bạ này không đấy?
Doãn Khẩu: Nếu thế thì mỗi tháng đúng hẹn đều sẽ gửi thăm bả một cái đùi gà là xong.
Kẻ Điên: …
R: …
Em Gái Dì Tuyết: Cái gì bé cũng chưa nói nha, là mấy người dâm tà thôi đó.
Chúm Chím: !!!
Tề Noãn Hạ ngán ngẩm nhìn đề tài ban đầu bị lạc trôi đi tận đâu, dứt khoát lựa chọn thoát QQ, sau đó im lặng đứng soi mình trước gương, thử hết bộ đồ này tới bộ đồ khác. Nên mặc áo liền váy màu hồng nhạt hay áo phông quần jean đơn giản thôi? Rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên cùng đi ăn cơm với Tiết Sở Mộ thế nhưng tối qua cô vẫn hồi hộp đến mức mất ngủ, sau đó vội vàng bò dậy khỏi giường, lôi hết váy áo ra thử, đầu óc không tự chủ được bắt đầu suy diễn đủ loại tình huống có thể xảy ra trong buổi hẹn hò ăn cơm, xem phim này. Đây cũng không phải là lần đầu tiên cô cùng anh đi xem phim rạp, dù cho lần đó giữa anh và cô còn có Tiết Cận và Triệu Du ngăn cách, dù cho lần đó anh chỉ xem cô như người xa lạ từng gặp, hờ hững gật đầu một cái.
Phân vân cả nửa ngày, cuối cùng cô vẫn quyết định chọn mặc bộ váy liền thân màu hồng nhạt.
Ngồi trước gương, nhìn dấu vết minh chứng cho một đêm trằn trọc mất ngủ hiện rõ trên mặt, trên môi cô nở nụ cười mãn nguyện khó mà che giấu được. Cô thầm nghĩ mình đúng là trúng độc nặng lắm rồi. Trang điểm nhẹ nhàng đủ để che bớt đi quầng thâm mắt, sau đó xoay một vòng ngắm nghía trước gương, Tề Noãn Hạ cuối cùng cũng hài lòng với chính mình, thoải mái bước ra khỏi nhà. Cũng may hôm nay là ngày họp lớp cũ của mẫu hậu đại nhân nhà cô, nếu không, nhìn thấy con sâu ngủ lười bỗng dưng phá lệ một hôm, lại còn trang điểm nhẹ nhàng tươi tắn trước khi ra ngoài như thế này, chắc chắn mẹ sẽ tinh ý đoán ra được một chút. Ai bảo cô tối qua dám chống đối lời mẹ cơ chứ!
Tới chỗ hẹn ở Quảng trường Vạn Đạt, chọn ngồi ở chiếc ghế gỗ trước lối ra vào tiệm Starbucks, đồng hồ hiển thị 09:08, cô đến sớm 22 phút. Rảnh rỗi không có việc gì làm, cô mở điện thoại ra, xem đi xem lại vé xem phim trực tuyến đã đặt trước. Xem một lúc, cô bật cười, vì sợ buổi chiều anh đột nhiên bị gọi đi viết báo cáo nên cô rất thấu hiểu, buộc mình phải dậy sớm, lựa chọn đi xem phim trước giờ ăn trưa. Thế đấy, ngay cả đi hẹn hò mà cô cũng nhượng bộ, suy tính làm sao không ảnh hưởng tới công việc và thời gian nghỉ ngơi của người ta. Triệu Du nói không sai, người dễ bị tổn thương nhất trong mối tình này chỉ có một mình Tề Noãn Hạ mà thôi.
Tháng tư, ánh mặt trời rọi xuống nhân gian vô cùng ấm áp. Một ngày thứ bảy đẹp trời như hôm nay, trên quảng trường Vạn Đạt đông đúc những cặp tình nhân tay trong tay đi dạo, những cặp cha mẹ dẫn theo con nhỏ tới vui chơi. Xung quanh rộn rã tiếng cười đùa, bầy trẻ thơ nghịch ngợm chạy nhảy khiến Tề Noãn Hạ cũng cảm nhận được dư vị của hạnh phúc. Nếu như cô cũng có thể cùng Tiết Sở Mộ thoải mái cười đùa không cần kiêng dè như vậy thì tốt biết bao, có phải nỗ lực bao nhiêu cô cũng sẽ chấp nhận, cô thầm nghĩ.
Chưa tới mười phút, Tề Noãn Hạ đã nhìn thấy một dáng người cao ráo đang đi về phía cô. Khác với phong cách mùa đông chỉ mặc mỗi màu đen, hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng, quần jean màu xanh biển, tươi trẻ giống hệt như chàng thiếu niên trung học của mười năm trước, nhìn cô mỉm cười. Ánh dương ấm áp, người đàn ông điển trai, Tề Noãn Hạ bỗng thấy đời này cô chưa bao giờ có cảm giác thỏa mãn đến vậy.
Cầm túi xách, cô đứng bật dậy chạy về phía anh, chủ động ôm cánh tay trái của anh, cười nói: “Anh đẹp trai quá đi mất.”
Tiết Sở Mộ cười tươi, không nhịn được giơ tay véo hai má bánh bao phúng phính của cô, “Em đã khen anh đẹp trai bao nhiêu lần rồi ấy nhỉ? Tới sớm vậy mà sao em không vào trong trước?”
“Chờ anh đấy, nhân tiện phơi nắng xíu xiu.” Cô trả lời như một lẽ đương nhiên.
Có lẽ Tiết Sở Mộ sẽ không thể lý giải nổi biểu cảm một đời mãn nguyện trên mặt cô khi nhìn thấy anh chầm chậm đi tới giữa nơi quảng trường đầy nắng đông đúc người qua.
Nụ cười trên môi anh đơ ra vài giây, sau đó lại càng thêm dịu dàng, anh nói: “Ngốc lâm, lần sau tới lượt anh chờ em.”
“Em muốn uống gì không?”
“Frappuccino!” Tề Noãn Hạ hào hứng ngút trời.
“Không được, lạnh quá.” Tiết Sở Mộ không chút thương tình, nghiêm túc bác bỏ, “Em vẫn nên uống nước trái cây thì hơn.”
“...” Đã vậy anh còn hỏi ý kiến của cô làm gì? Nhưng mà, đối với sự gia trưởng này của anh, cô vẫn thấy rất ngọt ngào.
Lấy xong vé vào rạp, ngồi ở hàng ghế thứ tư, đeo kính mắt 3D, trong đầu Tề Noãn Hạ bắt đầu không thể kiểm soát được những ý đồ đen tối đang chạy qua trước mắt. Ôi làm sao giờ? Cô thật là đen tối quá đi mất!
Còn khoảng hơn hai phút nữa thì bộ phim sẽ bắt đầu, bên cạnh cô có thêm một đôi tình nhân khác ngồi xuống. Màn hình rạp đang phát đoạn quảng cáo phát ra ánh sáng quá mờ nên cô không nhìn ra được dung mạo của cô gái, nhưng điều thu hút cô chính là sau khi cô gái ngồi xuống, cậu bạn trai bên cạnh thay cô ấy bày ra những đồ ăn vặt vừa mua, xong xuôi, đợi cô ấy ổn định chỗ ngồi đã lập tức có vòng tay của cậu ta dang rộng để bạn gái ngả người vào. Cô gái kia cũng không hề e dè, thoải mái ngả vào người bạn trai, được cậu ta ôm chặt. Một màn tình tứ ấy đã kí.ch thí.ch Tề Noãn Hạ, cô vô thức quay đầu nhìn sang Tiết Sở Mộ ngồi bên cạnh mình. Anh cũng đeo kính 3D như cô, dù cho ngồi trong rạp chiếu phim thì anh vẫn giữ dáng ngồi ngay ngắn nghiêm túc, toàn bộ sự chú ý dường như đều dồn hết lên màn hình chiếu dù cho bộ phim vẫn chưa bắt đầu. Cô hơi hụt hẫng, trong lòng cứ ngứa ngáy không yên.
“Em sao thế?” Phát giác ra ánh mắt bất thường của cô, anh khẽ hỏi.
Cô thoáng sửng sốt nhưng vẫn không có gan làm ra hành động giống với cô gái kka, vì thế, cô cúi đầu, cố che đi sự hụt hẫng, “Không sao, phim bắt đầu chiếu rồi.”
Có lẽ một màn tình tứ kia đã đánh mạnh vào tâm trí nên cả buổi Tề Noãn Hạ không còn hứng thú xem phim, toàn bộ sự chú ý cô đều dồn hết lên đôi tình nhân trẻ kia mà không hề cảm thấy hổ thẹn khi nhìn lén. Cô làm như thể mình chỉ ngẫu nhiên nhìn sang, mắt trộm nhìn mà lòng ngứa ngáy. Làm sao đây, cô phải làm sao đây? Thật sự cô chỉ mong được như thế, nhưng cô không có gan, thế nên bất lực ôm tâm trạng rối bời bí bách.
Bộ phim đang chiếu đến hồi kịch tính, trong rạp thi thoảng vang lên những tiếng kinh hô, chỉ riêng cô, bởi vì ngơ ngẩn nên không xem được gì, chỉ lặng lẽ quay đầu nhìn sang Tiết Sở Mộ, dựa vào ánh sáng hắt ra từ màn hình chiếu để thấy được gương mặt không có quá nhiều cảm xúc của anh, cách biệt hẳn với những người khác. Cô lại bắt đầu hoang mang rồi, có khi nào người đàn ông này không thích xem phim không?
Tới cuối cùng, rốt cuộc khát vọng trong lòng cũng áp đảo lý trí, cô do dự, cẩn thận đưa tay trái ra, nhẹ nhàng vòng qua ôm lấy cánh tay anh. Trong phút chốc, cô cảm nhận rất rõ ràng toàn thân anh cứng ngắc. Đột nhiên cô nhụt chí, muốn rút tay về, không ngờ ở giây tiếp theo, trên tay cô truyền đến cảm giác ấm áp khiến cô ngỡ ngàng quay đầu, nhìn sang người đàn ông bên cạnh. Anh vẫn im lặng như cũ, bàn tay nắm chặt tay cô không buông. Cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay anh dường như đã xoa dịu nỗi bứt rứt trong lòng cô. Đột nhiên, Tề Noãn Hạ cảm thấy buồn cười nhưng vẫn cố nhịn. Cô thôi không nhìn trộm đôi tình nhân kia nữa, cũng thôi hâm mộ sự thân mật, gần gũi của họ, cô thầm nghĩ, mỗi người sẽ có riêng một phương thức biểu đạt tình cảm của mình. Ví như cô và Tiết Sở Mộ, sau mười năm gặp lại dường như vẫn ngô nghê như thời niên thiếu 17, 18 tuổi đầu, chờ đợi đối phương thăm dò, nắm tay.
Suốt cả buổi xem phim, hai người không có quá nhiều sự tương tác, bước tiến duy nhất chính là hai bàn tay cứ nắm chặt lấy nhau không rời. Thế nhưng, thật đáng tiếc, còn chưa kịp cùng nhau tiếp tục đi hẹn hò thì Tiết Sở Mộ đã nhận được điện thoại từ cô em họ Trương Nhiễm Quỳnh. Vì thế, Tề Noãn Hạ lại một lần nữa được gặp lại cậu nhóc ngoan ngoãn, hiếu động lần trước cùng một cô gái quen thuộc đến không ngờ. Đối với cô, những người và việc liên quan tới Tiết Sở Mộ đều có ấn tượng rất sâu sắc. Cô gái này chính là người đã vô tình vấp đổ hành lý của cô ở sân bay. Lần đó, mũi giày cô dính vệt trà sữa, hại cô bị Triệu Du mắng cho một trận cũng chỉ vì cô đã nhìn thấy một bóng hồng xuất hiện bên cạnh anh, hóa ra bóng hồng ấy chính là cô em họ Trương Nhiễm Quỳnh của anh sao? Thật trùng hợp!
“Anh họ yêu quý, hôm nay em thật sự có việc bận rồi, Tiểu Cận đành nhờ anh nhé.” Trương Nhiễm Quỳnh nói với giọng điệu đáng thương, sau đó nhìn sang Tề Noãn Hạ đứng đằng sau anh, chớp chớp mắt: “Ôi? Cô đây là bạn gái của anh họ tôi hả? Sao trông lại còn nhỏ tuổi hơn cả tôi thế này? Nhưng mà cô yên tâm nha, Tiểu Cận nhà tôi ngoan lắm.”
“Tạm biệt dì nhỏ.” Cậu nhóc được khen ngoan ngoãn ấy không đợi Tiết Sở Mộ đồng ý, cũng không chờ Trương Nhiễm Quỳnh nói xong đã phất tay với cô ấy, vừa ăn kẹo mút vừa nhìn Tề Noãn Hạ, “Con thích chị xinh đẹp, con thích được ở cùng chị xinh đẹp lắm.”
Làm như không thấy Tiết Sở Mộ đang đen mặt, Trương Nhiễm Quỳnh ngang nhiên dành cho Tiết Cận một ánh mắt khen ngợi “Làm tốt lắm!”, sau đó thoải mái vung tay áo, xoay người vọt lẹ.
“Chị xinh đẹp ơi.” Tiết Cận ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn lên, miệng ngậm kẹo mút, tay ôm đùi Tề Noãn Hạ, nói: “Chị đang hẹn hò với chú của em đúng không ạ? Dì nhỏ của em hôm nay cũng đi hẹn hò đấy. Cho nên lần trước em nói đúng rồi phải không ạ? Chị thích chú của em chứ gì?”
Tề Noãn Hạ hết đường chối cãi. Cậu nhóc này! Còn nhỏ xíu đã biết nhiều thế này, có hợp lý chút nào không?
Tiết Sở Mộ thấy vậy, lập tức tóm tay cháu mình lại, giữ chặt cu cậu, nói bằng giọng rất bình tĩnh: “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm, buổi chiều sẽ đưa cháu đi khu vui chơi.”
Tiết Cận vừa nghe được câu này, hai mắt sáng quắc lên, chạy vội tới ôm đùi anh nịnh hót: “Chú thật tốt! Dì nhỏ nói không sai, chú có tình yêu vào là khác hẳn ngày thường mà.”
Phì… Tề Noãn Hạ buồn cười, còn Tiết Sở Mộ chỉ hận không thể đánh vào mông cậu nhóc vài cái.
Bởi vì có thêm sự xuất hiện của Tiết Cận, kế hoạch hẹn hò của hai người đành phải thay đổi, tới nhà hàng bình thường vẫn hay ăn ở gần đó. Vẫn như thường lệ, Tề Noãn Hạ phụ trách gọi món, Tiết Sở Mộ bận kìm kẹp cậu nhóc hiếu động ngay bên người.
“Chú ơi, cháu muốn ăn gà rán.” Cậu nhóc nói to.
“Không được, đã gọi món gà xé cháu thích rồi.” Anh nghiêm mặt, trong ánh mắt đã dần mất hết sự kiên nhẫn.
“Chú, cháu muốn uống Coca.” Cậu nhóc tiếp tục kêu lên.
“Không được, nước khoáng hoặc nước hoa quả, tự chọn đi.” Thầy Tiết vẫn như cũ không chút niệm tình.
“Vậy, Sprite thì sao ạ?” Cậu nhóc tủi thân.
“Không được.” Thầy Tiết thờ ơ.
“Chị ơi… Chị quản chú đi ạ, chú ngược đãi em.” Cậu nhóc thay đổi chiến lược, ra vẻ đáng thương.
“...” Tiết Sở Mộ ngán ngẩm nhưng nhất quyết không nhượng bộ.
Nhìn hai chú cháu một hỏi một đáp ngồi bên cạnh nhau, sau đó lại nhìn Tiết Sở Mộ dùng lạnh lùng nhưng vẫn kiên nhẫn trả lời Tiết Cận, trong lòng Tề Noãn Hạ đột nhiên cảm thấy rất hâm mộ cậu nhóc này khi được anh quan tâm, yêu thương như thế, còn được anh ghi nhớ hết những thứ cậu nhóc thích ăn. Vậy mà cô…. Chỉ có cô vĩnh viễn là người ghi nhớ những điều ấy về anh.