Thanh Xuân Thân Ái

Chương 28

Tôi ngồi trên xe taxi gọi điện thoại cho Tân Đường, sau khi Lục Minh nói cho tôi biết địa chỉ thì tôi liền chạy một lèo ra khỏi cổng trường, Khanh Ngữ một phen giữ chặt tôi lại: “Chờ khi hội phụ huynh học sinh kết thúc, thì chúng ta cùng đi đi, lỡ như cô giáo muốn tìm cậu thì sao.”

“Thì cậu cứ nói giúp tớ một tiếng. Tớ đi trước đây.”

Không biết vì sao, ngoại trừ lo lắng ra tôi còn có chút tức giận nữa, tôi giận chuyện của hắn không trực tiếp nói với tôi, mà tôi lại chỉ được biết thông qua người khác, tôi giận người đầu tiên được biết không phải là mình.

Điện thoại của Tân Đường reo một hồi lâu mới có người bắt máy, vừa nghe thấy giọng nói có chút mệt mỏi của hắn, sự tức giận của tôi trong phút chốc tan thành mây khói, tâm cũng mềm đi: “Dì Mang làm sao vậy? Bây giờ đã ổn chưa.”

“Là bệnh tim tái phát, còn phải nằm viện theo dõi. Sao cậu lại...”

“Đừng nói nữa, tớ đến ngay đây.”

Vừa mới cúp máy thì điện thoại của tôi lại reo lên, là giọng nói hoảng hốt của cha già “Con gái à, ba vừa mới đến cổng trường con, sao rồi, ngày hội phụ huynh vẫn còn kịp chứ?”

“Ba ơi.” Tôi ôm mặt, nghĩ nghĩ rồi nói: “Ba vào trong tìm Khanh Ngữ có được không? Cô ấy sẽ cho ba biết vị trí, con, bây giờ con không ở trường học.”

“Con không ở trường học thì ở đâu?”

“Mẹ của Tân Đường nằm viện, con muốn đến thăm dì ấy.”

Ba tôi cũng rất lo lắng: “Sao lại như vậy, không có việc gì nghiêm trọng chứ?”


“Còn chưa biết được tình huống cụ thể thế nào, ba ơi, tự ba vào lớp con có được không?”

Ông ấy thở dài: “Được được được, con cứ đi đi, ba tự mình vào.”

Tôi không khỏi có chút hổ thẹn, lúc ông ấy đi công tác tôi đã lặp đi lặp lại hết lần này tới lần khác bảo ông ấy nhất định phải tới tham gia ngày hội phụ huynh học sinh, bây giờ khó khăn lắm ông ấy mới tới được một lần, tôi lại quẳng ông ấy qua một bên.

Ba ơi ba à, tôi chắp tay cầu khẩn, sau này ba không cần đến trường học, chỉ cần hỏi chuyện của con thôi, thì con cũng sẽ không trách ba, xin ba tha thứ cho con lúc này!

Lúc đến bệnh viện tôi gặp được Tân Đường đang xách một cái túi đi vào bên trong, hắn nhìn thấy tôi đến thì có vẻ kinh ngạc: “Cậu tới thật sao? Chuyện ở trường thì sao?”

“Đừng nói nhiều như vậy, dì Mang đâu rồi? Dẫn tớ đi xem đi.”

“Ngủ rồi.”

Tôi nhìn xuyên qua cửa kính vào bên trong phòng bệnh, dì Mang nằm yên trên giường, sắc mặt trắng bệch, tay phải còn đang truyền nước. Có người lôi góc áo tôi ra, là con nhóc Tân Tống đáng yêu này, nó chớp đôi mắt to tròn nhìn tôi, trên lông mi còn vương vài giọt nước mắt, khuôn mặt nhỏ mũm mĩm trở nên nghiêm túc, cô bé nhút nhát sợ sệt mở miệng: “Chị ơi, mẹ có chết không?”

“Tân Tống!” Tân Đường lên tiếng gầm cô bé.

Nó chu miệng, ôm chặt chân tôi, hai mắt đầy nước, mách tôi: “Anh hai xấu lắm, chỉ biết hung dữ!”

“Cậu đừng hung dữ với con bé.” Tôi đặc biệt rất thích Tân Tống, thấy nó khóc thì trái tim cũng bị tan ra, tôi ngồi xổm xuống bế cô bé lên, ôm nó qua ngồi trên ghế bên, dịu dàng nói: “Đừng khóc cục cưng, một lát nữa chúng ta sẽ đánh thức mẹ dậy có được không? Anh hai em cũng rất lo lắng cho mẹ, đừng giận anh hai nhé?”


Nó vô cùng không tình nguyện liếc nhìn Tân Đường một cái, rồi lại dụi vào l.ồng ngực tôi: “Em cũng rất lo lắng cho mẹ.”

“Chị biết mà, Tân Tống là ngoan nhất. Mẹ sẽ không sao, chỉ cần Tân Tống không khóc không quấy phá, thì mẹ rất nhanh có thể về nhà.”

“Thật vậy sao?” Trong giọng nói mềm mại của cô bé đã có một tia hy vọng.

Tôi còn chưa trả lời, thì một bàn tay to đã đưa qua một hộp sữa, nhưng vẫn là giọng điệu không hiền hòa: “Đừng khóc nữa, em thích uống nè.”

Tôi nhìn thái độ trong ngoài bất nhất của Tân Đường, thằng nhãi này hóa ra cũng có lúc đáng yêu như vậy, so với em gái hắn còn đáng yêu hơn.

Tân Tống vừa nhìn thấy sữa, lập tức mặt mày hớn hở, vội vàng chụp lấy uống ừng ực, sự hồn nhiên tươi cười lại về trên gương mặt. Trẻ con thật dễ dỗ dành.

“Chú đâu? Đang ở cửa tiệm sao?”

Tân Đường gật gật đầu: “Ba tớ vốn định hôm nay nghỉ bán một ngày, nhưng mẹ tớ không đồng ý, cứ nói thân thể của bà ấy không có việc gì. Bà ấy còn tưởng rằng tớ đang ở trường học nữa.”

“Vậy dì không nghĩ tới Tân Tống sao?”

“À, Tân Tống mấy ngày hôm trước đã đi nhà trẻ, là một người bạn của mẹ tớ mở, thỉnh thoảng mẹ cũng đến đó phụ giúp, thuận tiện chăm sóc Tân Tống luôn, có lẽ mẹ tớ vẫn nghĩ nó đang ở đó.”


“Vậy sao cậu...” Vừa cúi đầu, con nhóc kia đã ngủ trong lồ.ng ngực tôi rồi.

Tân Đường duỗi tay muốn đón cô bé về: “Đưa cho tớ đi, nó ngủ hay chảy nước miếng lắm.”

“Không sao, tớ thích ôm nó.” Trẻ con thân hình nhỏ bé mềm mại thơm tho, bế lên thấy rất thoải mái.

Hắn không nói gì, tôi vừa ngẩng đầu, phát hiện ánh mắt hắn đang nặng nề nhìn tôi, khiến tôi thấy hơi sợ hãi.

“Có, có chuyện gì?” Tôi lá gan nằm ngang, trừng mắt nhìn lại hắn.

“Không có gì” Hắn cười nhạt: “Hình như, không giống cậu lúc bình thường.”

Không giống tôi? Sao lại không giống tôi, tôi vẫn luôn dịu dàng và thông hiểu cho người khác còn gì?!

Một lát sau, ba Tân Đường cũng vội vã tới, thấy tôi ôm Tân Tống, ngượng ngùng nói: “Sao Mộ Sanh cũng tới vậy? Con không đi học sao?”

“À dạ, hôm nay là ngày hội phụ huynh học sinh, chỉ cần phụ huynh đến học sinh không cần đến.” Tôi trả lời đúng thực tế.

“Vậy sao? Vậy là tốt rồi, ảnh hưởng tới việc học của con thì không tốt. A, Tân Tống cứ đưa cho chú đi, hai đứa học sinh các con cứ trở về đi. Để chú ở chỗ này là được rồi.”

“Ba” Tân Đường vội vàng nói: “Ba đưa Tân Tống về đi, trẻ con ở chỗ này nhiều thì không tốt. Nếu con đưa nó về, cũng không chăm sóc nó được.”

Ba Tân Đường nhìn thoáng qua Tân Tống đang ngủ say, đúng lúc bác sĩ tới kiểm tra phòng, phòng bệnh mở cửa, tôi và Tân Đường vội vàng trốn qua một bên, tôi hiểu tính dì Mang nhất, sợ làm phiền đến người khác. Lỡ như lúc này mà nhìn thấy tôi thì sẽ rối rắm không yên.

Ba hắn theo bác sĩ đi vào trong, dì ấy cũng đã tỉnh, bác sĩ cầm ống nghe bệnh khám một hồi, lại dặn dò gì đó, nói vài thứ cần chú ý, chú ấy liên tục gật đầu.


Một lát sau, chú ấy từ phòng bệnh ra ngoài, nhỏ giọng nói: “Mẹ của con còn chưa chắc chắn được, như vậy đi, ba đưa Tân Tống về nhà trước, nhờ hàng xóm chăm sóc giùm. Rồi thu dọn vài thứ đến đây, tối nay ba ở lại.”

“Dạ, bác sĩ nói như thế nào, khi nào thì mẹ con mới có thể xuất viện?”

“Không có chuyện gì lớn nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì mai kia là có thể xuất viện. Đừng lo lắng.”

Ba Tân Đường đi khỏi, tôi và Tân Đường tiếp tục ngồi trên ghế dài bên ngoài bệnh viện, hắn nhìn tôi rất nhiều lần, rốt cuộc nói: “Hay là cậu về trước đi.”

Tôi lắc đầu: “Tớ chờ chú Tân đến thay ca với cậu.”

Nếu tôi chỉ hơi ngẩng đầu, là có thể thấy sự dịu dàng vô tận trong mắt Tân Đường. Hắn giọng nói nhẹ nhàng: “Vậy cậu có đói bụng không? Muốn ăn chút gì không?”

“Không cần không cần, lúc sáng tớ đã ăn hơi nhiều rồi.” Tôi sờ sờ bụng mình, quay đầu nhìn hắn một cái, Thật ra lúc mới tới tôi đã thấy được dưới khóe mắt hắn là một vòng nhàn nhạt xanh thẫm. Chắc là tối qua ở bệnh viện cả đêm.

Tôi biết mình tới bệnh viện cũng không làm được gì, nhưng tôi muốn ở bên cạnh hắn, không để hắn ở một mình, đặc biệt là khi nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi của hắn tôi lại càng không muốn đi.

Tôi cho rằng tất cả những điều này đều là bắt nguồn từ nghĩa khí của tình bạn bè, Tân Đường đối xử tốt với tôi, tôi cũng không phải là người không có lương tâm.

Nhưng lúc đó tôi vẫn còn chưa biết, nghĩa khí sẽ không làm người canh cánh trong lòng, giữa bạn bè với nhau sẽ chỉ là một con đường thẳng tắp, sẽ không có bất cứ loại cảm xúc băn khoăn nào.

Chứ không phải là giống tôi, quanh co lòng vòng mới đến tận tâm tư trong đáy lòng, sau đó chặt đứt mọi sợi dây của lý trí, bất cứ chuyện gì cũng không quan trọng bằng giờ phút này.

Rất lâu sau này tôi mới hiểu được, cái đó gọi là thương

Bình Luận (0)
Comment