Thanh Xuân Thân Ái

Chương 29

“Cậu có muốn nghỉ ngơi một lát không?”

“Ừ.” Hắn dựa đầu vào vách tường phía sau, híp mắt. Đang lúc tôi cho rằng hắn đã ngủ, thì hắn đột nhiên lại nói: “Chỉ là chuyện kia...”

“Chuyện gì?”

“Tớ có chút hâm mộ Tân Tống.”

“Bởi vì nó lúc nào cũng có thể ngủ sao?”

Hắn cười cười, đầu đột nhiên dựa lên vai phải tôi: “20 phút sau kêu tớ được không?”

“Cậu, cậu...” Tôi bởi vì bị trọng lượng bất thình lình đè xuống làm sợ không nhẹ, muốn né tránh nhưng lại phát hiện mình không có sức lực: “Cậu nhất định phải ngủ như vậy sao?”

“Công bằng chút đi, chênh lệch đối với tớ và Tân Tống không thể lớn như vậy được chứ.” Giọng nói hắn có chút mơ hồ.

“Cậu và Tân Tống sao có thể giống nhau được, cậu, cậu đâu có phải là... Tân Đường, Tân Đường?”

Xem ra là ngủ rồi, không có cách nào, tôi đành phải nhẹ nhàng điều chỉnh dáng ngồi một chút, cho hắn dựa thoải mái hơn một chút.

Trên hành lang thỉnh thoảng có người đi qua, ánh mắt dừng lại trên người chúng tôi, một chị y tá đứng lại, nhẹ giọng mở miệng nói: “Cũng may là em đã đến rồi, cậu học sinh này cả đêm hôm qua không ngủ đó.”

Tôi còn chưa nói gì thì chị ấy lại than nhỏ: “Yêu đương ở tuổi các em là tốt nhất đấy, dễ thương và rất đơn thuần, phải biết trân trọng nhé.”

“Không phải, chị hiểu lầm rồi, bọn em...”

“Suỵt.” Chị ấy đặt ngón trỏ lên miệng, ánh mắt tràn đầy hâm mộ nhìn chúng tôi, rồi nhẹ nhàng bỏ đi.

Tôi cảm thấy trên mặt nhiệt độ có thể bốc thành hơi bay lên, đây là một hiểu lầm lớn. Tôi vội vàng dùng tay che mặt ửng đỏ, không hề chú ý tới, thiếu niên bên cạnh tôi, cái đầu còn đang dựa trên vai tôi kia, khóe miệng đã cong cong thành một vòng cung tươi đẹp.

- ------

“Mộ Sanh! Mộ Sanh!” Khanh Ngữ đứng ở hành lang gọi tôi lại, tôi lấy coca trong tay đưa cho cô ấy một lon. Cô ấy nhận lấy nói tiếng cảm ơn, rồi vội vàng uống một hớp: “Sắp khát muốn chết.”

“Có chuyện gì sao?”

“Là như thế này, chiều hôm nay cậu có thể tới giúp tớ coi thi được không?”

“Coi thi? Coi lớp nào?”


“Cao tam, lớp 1.”

“Ui, chính là cái lớp toàn học bá mũi nhọn sao, tớ sợ lắm.”

“Sợ cái gì, đâu phải bắt cậu đi làm bài thi, hơn nữa tớ đi cùng với cậu mà. Cậu cũng biết đó, đây là lần thi cuối cùng trong tháng của cao tam, trường chúng ta rất coi trọng, lớp 1 thầy giám thị đột nhiên xin nghỉ, tớ có kinh nghiệm coi thi cho nên lần này để tớ thay thế. Cậu đi cùng với tớ đi không cần phải làm gì cả, chỉ cần phát bài thi cho bọn họ, báo thời gian định kỳ, đi tới đi lui trong phòng thi một chút là được.”

“Vậy, môn nào cũng phải coi sao?”

“Không có, chỉ là toán học thôi. Chỉ có chiều hôm nay thôi ngày mai thì thầy giáo kia đã quay lại rồi.”

“Ừ, đi tìm hiểu lớp đầy học bá trong trường một chút cũng không tệ, chiều nay tớ cũng không có tiết.”

Khanh Ngữ vỗ vỗ vai tôi: “Đừng lo lắng, chiều nay là thể dục và tự học, sẽ không chậm trễ tiến độ đi học bình thường.”

Tôi: “...”

Đến giờ thi, tôi ôm một xấp bài trong tay, vô cùng cẩn thận đi theo phía sau Khanh Ngữ, bước vào cái lớp được kỳ vọng nhất ở Đồng Phong Nhất Trung, rất kỳ lạ, các học bá ở Đồng Phong Nhất Trung không những chỉ có đầu óc thông minh, mà hình như còn biết ẩn thân nữa, tôi chưa từng nhìn thấy bọn họ trong trường học bao giờ.

Sự tồn tại của bọn họ đối với tôi chỉ đơn giản là những cái tên trên bảng vàng và những cái chấm xa xôi không bao giờ với tới.

Bây giờ nhìn thấy con người thật của bọn họ, những cảm giác thần bí trong lòng kia cũng lập tức ụp xuống, tôi thậm chí còn có chút thất vọng.

Tôi biết nguyên nhân là bởi vì tôi chưa từng gặp bọn họ, cho nên tôi đã tưởng tượng bọn họ một cách khác với bình thường, nhưng thật ra thì bọn họ cũng là con người như tôi không hề nhiều hơn một con mắt hoặc là một cái lỗ tai so với chúng tôi, không biết làm vật thể phát sáng, cho nên khi đi ở trong đám người cũng sẽ bị che lấp.

Sau khi phát bài thi xong, Khanh Ngữ nói ngắn gọn một chút những điều cần lưu ý, thì giờ thi chính thức bắt đầu. Tôi chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong phòng học mấy lần, rất nhanh đã thích ứng được công việc của mình cũng rất nhanh cảm thấy quá nhàm chán.

Tôi ở trên bục giảng chống đầu nhìn thí sinh bên dưới, ai nấy múa bút thành văn, tập trung tinh thần, tôi đang hoài nghi nếu bây giờ phòng học này bị cháy thì bọn họ cũng không thèm giương mắt lên nhìn. Đang muốn nói chuyện đào ngũ với Khanh Ngữ, thì một nữ sinh tóc ngắn nhấc tay: “Phần trắc nghiệm câu 1, đáp án thứ 3 không rõ ràng.”

“Vậy sao?” Khanh Ngữ đi đến trước mặt cô ấy, cầm bài thi nhìn một chút: “Em đi tìm giáo viên hỏi lại, các anh chị cứ làm câu khác trước đi.”

Khanh Ngữ vội vã đi khỏi, chỉ còn lại một mình tôi. Sau đó tôi rất nhanh đã phát hiện được một nam sinh ngồi ở hàng đầu có triệu chứng không bình thường, trán anh ta không ngừng đổ mồ hôi hột, trong miệng còn lẩm bẩm, không biết đang thì thầm cái gì.

Là bởi vì quá khẩn trương sao, tôi đến gần anh ta, muốn anh ta không làm ồn, không quấy nhiễu đến những người khác. Nhưng tôi vừa mới vỗ vỗ lưng một cái: “Anh gì ơi, hy vọng anh...”

Anh ta bỗng nhiên ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt rất đáng sợ, tôi vội vàng hỏi: “Bạn học, anh không sao chứ.”

Anh ta nhìn tôi chằm chằm, sau đó đôi mắt khép lại, cả người mềm nhũn ngã xuống, tôi vội vàng đỡ anh ta: “Anh ơi, anh ơi...”


“Đưa lên phòng y tế, chắc là lại không ăn sáng chứ gì.” Học sinh cùng bàn bên cạnh nói với tôi.

Không biết anh ta té xỉu là quá bình thường, hay là cái phòng thi này quá máu lạnh, mà tất cả các bạn học khác của anh ta một chút dao động cũng không có, tôi đỡ anh ta dậy khỏi chỗ ngồi, khi ra tới bên ngoài hành lang thì gặp được Khanh Ngữ đang quay về: “Mộ Sanh, anh này làm sao vậy?”

“Có thể là tụt huyết áp, tớ dìu anh ấy đến phòng y tế, cậu tiếp tục coi thi đi.”

“Một mình cậu đi có được không? Tớ đi tìm thầy giáo nhé.”

“Không có việc gì, anh này nhẹ cân, tớ đỡ dư sức. Cậu đi đi, hết giờ thi thì tìm tớ.”

“Được.” Cô ấy lo lắng nhìn tôi: “Vậy cậu cẩn thận một chút.”

Cho đến khi anh bạn học bị ngất xỉu kia tỉnh lại, tôi đưa sữa bò và bánh mì qua: “Ăn đi, anh bây giờ rất cần bổ sung thể lực.”

Anh ta nhìn quanh bốn phía, bỗng nhiên bắt lấy tay tôi: “Sao anh lại ở đây? Anh vẫn còn chưa thi xong mà, anh sao có thể ở đây chứ!”

“Anh té xỉu, tôi liền đưa anh đến phòng y tế. Ăn cái gì trước đi, bây giờ cũng đã sắp hết giờ thi rồi.”

“Không được, anh phải về phòng thi!” Anh ta chồm người muốn xuống giường, bước chân lại lảo đảo, thiếu chút nữa là té ngã. Làm gì có kỳ thi nào quan trọng hơn so với chính bản thân mình chứ!

Tôi nổi giận đùng đùng: “Anh cứ đi đi, nếu lại té xỉu giữa đường thì đừng có bảo tôi đỡ về đây nữa. Đây chỉ là kỳ thi nội bộ trong trường, anh nói chuyện lại với giáo viên của mình, thì thi lại là được rồi, có cần phải liều mạng vậy không?!”

Anh ta ngây dại, đôi mắt vô tội nhìn tôi rồi lại lùi về phía giường, yên lặng cầm lấy bánh mì tôi mua mà gặm.

Tôi lấy hộp sữa mở ra đưa cho anh ta, anh ta nhẹ giọng nói cảm ơn.

Tôi thiếu chút nữa nhịn không được cười ra tiếng, người này gương mặt trẻ con, nói là học sinh sơ trung chắc cũng có người tin.

Nhưng lại gầy như vậy, thể trọng có lẽ còn nhẹ hơn so với Khanh Ngữ, một học sinh lòng dốc lòng dốc sức ham học như vậy có lẽ ngày thường luôn được giáo viên và gia đình khen ngợi, có khi tôi là người đầu tiên la mắng anh ta vì tội ham học cũng nên.

Tôi cũng cảm thấy mình hơi quá đáng, rất nhanh cúi đầu xin lỗi: “Thật ngại quá anh à, tôi không phải cố ý la anh. Tôi chỉ là, hy vọng anh có thể chăm sóc thân thể của mình, nếu không, học tập có tốt cũng không có ý nghĩa gì.”

Anh ta đã uống sữa xong, lại tiếp tục hỏi tôi: “Phải bao lâu nữa thì anh mới có thể trở về phòng học?”.

“Ừ, chờ lát nữa bác sĩ đến đây kiểm tra là được. Hình như cô ấy có việc phải đi ra ngoài, khoảng hơn 30 phút nữa sẽ trở lại, anh cứ nghỉ ngơi một chút đi.”


“Vậy em có thể giúp anh một việc được không?”.

“Việc gì?”

“Bài thi lúc nãy anh muốn làm ở đây.”

“A?” Nghĩa là vẫn muốn tiếp tục thi sao.

“Không phải, thi hay không cũng không phải là vấn đề, nhưng mà những đề thi đó anh phải làm cho xong mới được, không điểm cũng không sao, cái anh muốn là làm xong đề bài.”

Tôi xoa xoa ấn đường: “Anh đang nghiêm túc đó hả?”

“Ừ, anh cần phải làm cho xong.”

“Được rồi để em đi tìm bạn em xem có cách nào không.”

“Cảm ơn em.” Anh ta cười với vẻ mặt hết sức đơn thuần và ngây thơ.

“Sau đó thì sao? Anh ta ở phòng y tế làm bài thi luôn à?” Đại Hoa tò mò hỏi.

“Ừ, làm xong bài thi mới có cảm giác thỏa mãn. Tớ có thể nhìn ra được trên mặt anh ta như thế.”

“Thật là lợi hại, lúc thân thể tớ không khỏe chỉ muốn thoải mái mà ngủ, học hành gì cũng đều dẹp đi hết.”

“Ôi Mộ Sanh” Khanh Ngữ chạy tới ôm chầm lấy tôi: “Cậu có biết người hôm nay cậu đưa đến phòng y tế là ai không?”

“Ai cơ? Thì là một học bá thôi.”

“Không, anh ta chính là học thần của Đồng Phong Nhất Trung đó.”

“Cái gì? Học bá còn chưa đủ phải gọi là học thần mới được à?”

Đại Hoa lại đột nhiên vỗ tay: “A, có phải là Lâm Thành không? Là cục cưng của hiệu trưởng chúng ta đó đúng không?”

“Lại chuyện gì nữa vậy? Anh ta là con trai hiệu trưởng à?”

Khanh Ngữ cười: “Hiệu trưởng đối với anh ta còn thương hơn cả con trai ruột đó. Tại cậu không biết thôi, anh ta chính là nhân vật đem lại vinh dự cho trường chúng ta, từ khi vào học cho tới bây giờ, không biết đã giành về bao nhiêu cúp, bao nhiêu giải thưởng cho trường đó.”

Đại Hoa phụ họa: “Đúng đúng đúng, mỗi lần anh ta ra ngoài thi học sinh giỏi đều là đi cùng hiệu trưởng đó, mấy học sinh khác đi cùng đều rất ghen ghét, nói là hiệu trưởng rất thương yêu chăm sóc cho anh ta, đích thực là còn tốt hơn so với con trai ruột.”

Tôi nghĩ nghĩ: “Nhưng mà nhìn tới nhìn lui tớ chỉ cảm thấy anh ta là một đứa bé đơn giản, thích làm bài thi.”

“Đứa bé đơn giản tới tìm cậu kìa.” Đại Hoa bỗng nhiên vỗ tôi một cái.

Tôi nghiêng người nhìn ra thì thấy một gương mặt trẻ con đang đứng ở cửa phòng học mỉm cười vẫy vẫy tay với tôi.


Tới tìm tôi làm gì? Tôi có chút nghi ngờ đi ra ngoài, thoải mái hỏi thăm anh ta: “Lâm học trưởng, có việc gì sao?”

“Sao em biết anh là...”

“A, vừa mới được nghe người ta nói về công kích vĩ đại của anh, nói anh rất nổi tiếng ở trường học của chúng ta, chỉ là kiến thức của em quá hạn hẹp thôi.”

“Cũng không có gì.” Anh ta có chút ngượng ngùng cười cười.

“Anh tới tìm em là...”

“À, không biết lần trước em mua bánh mì và sữa cho anh hết bao nhiêu tiền?”

Tôi cười cười phất phất tay: “Không có bao nhiêu cả, không cần thiết phải vì chuyện đó mà cất công đến đây.”

“Anh cũng cảm thấy em sẽ không lấy. Cho nên...” anh ta lấy từ phía sau ra hai bình sữa chua: “Cái này cho em.”

“Cho em sao?”

Tôi còn chưa kịp nhận thì đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt nguy hiểm, quay đầu lại, thấy Tân Đường đen mặt dựa vào vách tường, đôi mắt nhìn chằm chằm cái tay của tôi.

Lòng tôi chấn động, đây là làm sao vậy, sao tôi lại có một loại cảm giác chột dạ, giống như tôi đã làm chuyện gì có lỗi với hắn? Không đúng, tôi làm gì cũng đâu liên quan đến hắn, xem ra tôi đã bị vây hãm trong ảo giác rồi.

Trấn định một chút, tôi thoải mái hào phóng tiếp nhận: “Vậy được rồi, coi như chúng ta không nợ nần gì nhau.”

Hắn lại mỉm cười: “Em thử xem có thích uống vị này không? Nếu thích lần sau anh sẽ mua thêm cho em.”

“Hả, em...” Vừa rồi tôi nói chuyện chưa đủ rõ ràng sao? Không nợ nần gì nhau, anh không hiểu sao?

“Trần Mộ Sanh!” Tân Đường cắn răng nhanh chóng đi tới, có lẽ hắn cũng đã nghe được lời nói của Lâm Thành, liền đi đến trước mặt tôi, cười lạnh một cái: “Không phải cậu ghét mùi dâu nhất sao?”

“Sao cậu lại...”

“Không thích dâu tây sao, vậy em thích cái gì lần sau anh sẽ...”

“Cô ấy căn bản không thích uống sữa chua!” Tân Đường đoạt lấy cái bình sữa chua trong lúc tôi còn chưa kịp đóng nắp lại thì đã ném nó ra.

“Nè, cậu làm gì vậy!” Tôi vội vã kêu to: “Cậu là ăn cướp hả!”

“Không sao” Lâm Thành ôn hòa cười: “Ngày mai anh sẽ mua nhiều một chút cho em.”

“A, không cần đâu học trưởng, anh lo mà học cho tốt đi, đã là cao tam rồi đó.”

Anh ta hơi hơi nghiêng đầu: “Nhưng bây giờ anh lại cảm thấy sức khỏe tương đối quan trọng hơn.”

Bình Luận (0)
Comment