Thao Túng Tim Tôi - Ande

Chương 10

" Đó là bởi vì em dễ dàng bị khống chế, tôi thích người không có chút phản kháng nào như em."

Trác Thế Tuyết do dự không biết phải tiếp nhận thế nào, Isabella chỉ đơn giản khoanh tay trên bàn, trìu mến nhìn Trác Thế Tuyết.

"Tiểu Tuyết, em có biết việc tôi thích làm nhất là gì không?"

"Làm gì..."

Vẻ mặt trìu mến của Isabella khiến Trác Thế Tuyết vô cùng kinh hãi, cũng không phải là cô chưa từng thấy bao giờ.

"Chỉ cần nhìn em thôi." Khóe miệng Isabella hơi nhếch lên, sau đó nụ cười từ từ mở rộng, "Nhưng bây giờ khi nhìn thấy em, tôi lại muốn...."

"Không được rồi." Isabella thở hổn hển, đôi mắt ươn ướt, "Tôi không thể kiềm chế ham muốn của mình trước vẻ mặt này của em."

"Đồ biến thái...khoan đã!?"

Đây là lần đầu tiên Trác Thế Tuyết nhìn thấy Isabella mất khống chế, trời ạ, nữ nhân này, đây là nơi công cộng!

"Tôi rất cố gắng chịu đựng." Isabella nắm chặt tay, tĩnh mạch trên thái dương nổi lên, "Ba năm qua tôi chưa từng yêu ai. Tôi sống qua ngày bằng việc nhìn vào ảnh của em. Tôi rất chung thủy, Tiểu Tuyết."

"Tôi, tôi... Tôi không cần sự chung thủy của chị, tôi muốn về nhà... Ông chủ tính tiền!" Trác Thế Tuyết rất bối rối trước hành động điên cuồng của Isabella. Giọng nói của nàng trở nên lắp bắp, Khi đứng lên, đôi chân nàng run rãy như bộc lộ trạng thái tinh thần của mình.

"Tiểu Tuyết, bàn của cô đã được thanh toán."

"Cái người này sao lại giống kẹo mạch nha vậy chứ ?." Trác Thế Tuyết hoảng hốt thu dọn đồ đạc, xách túi rời đi, "Sau này tôi sẽ trả tiền lại cho chị, cộng với hôm ở nhà hàng Nhật"

Vừa ra đến cửa quán rượu, nàng đã bị vệ sĩ chặn lại.

"Bourne, mang em ấy lại đây." Ibella gõ lên mặt bàn và ra lệnh.

Bourne cao hơn Trác Thế Tuyết hai cái đầu, lần nữa đè lên vai Trác Thế Tuyết, ép nàng quay người lại về phía bàn ăn, ngồi đối diện với Isabella.

"Isabella, làm ơn để tôi đi... Tôi, ngày mai tôi phải đi làm..." Nàng không thể so sánh với một nhà tư bản như Isabella, người có thể kiếm tiền mà không cần làm việc.

"Tôi có thể xin nghỉ phép cho em."

Trác Thế Tuyết thở dài, đôi khi cô cảm thấy giao tiếp với Isabella giống như đàn gảy tay trâu , cô thở dài: "Sao chị lại xuất hiện trước mặt tôi nữa? Tôi thực sự không muốn liên quan gì đến chị nữa. Nếu thích người giống tôi thì đi tìm người giống tôi, nhưng người đó không thể là tôi ".

"Tôi hứa sẽ không giám sát em như trước nữa, thì em có quay về không?" Isabella tỏ ra đau khổ, "Tôi thề, tôi sẽ không cài đặt bất kỳ thứ gì vào não hay trong cơ thể em, sẽ không giám sát điện thoại di động của bạn, không xem lén các nền tảng xã hội của em, không đọc tin nhắn hoặc can thiệp vào mối quan hệ của em với người khác. Em có thể làm bất cứ điều gì em muốn, miễn là em sẵn sàng quay lại."

"Chị làm sao để tôi tin đây?" Trác Thế Tuyết nhấc điện thoại di động lên, "Tôi cũng muốn hỏi chị đã giám sát điện thoại di động của tôi từ khi nào? Nếu không có giám sát, tại sao ảnh chụp lén của tôi lại ở trong USB, chị nghĩ tôi là một kẻ ngốc đúng không?

"Em bé thật thông minh." Isabella cười trêu chọc, sau đó suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi quên mất mình đã theo dõi từ bao giờ. Chắc là tôi đã cài đặt nó từ khi em mới mua điện thoại. Điện thoại Android không khó để làm chuyện này, chưa kể viện nghiên cứu của tôi còn giỏi về lĩnh vực thiết bị phần mềm."

"Ý chị là sao?" Trác Thế Tuyết trong lòng trầm xuống đáy, "Sau khi bỏ trốn được 1 tháng tôi đã mua điện thoại, chị đã..."

"Tôi rất lo lắng cho sự an toàn của em, Tiểu Tuyết." Isabella gần như sắp khóc khi nói nhưng ai biết đó có phải là dàn dựng hay không (tui cũng không tin ), "Sau đó tôi rất sợ rằng em sẽ tiếp tục oán giận tôi, cho nên tôi không dám nói."

Trác Thế Tuyết ngay cả khi đang ngồi cũng cảm thấy hơi choáng váng, điều này có nghĩa là gì? Chẳng lẽ là cho dù nàng đã chạy trốn ba năm, nhưng chưa bao giờ thực sự thoát khỏi vòng tay của Isabella? Đồ khốn này vẫn luôn theo dõi nàng không ngừng. Ba năm qua, cô ấy đã biết nàng sống ở đâu, làm việc gì. Nàng chưa bao giờ rời xa điện thoại, kể cả khi tắm rửa, vệ sinh cá nhân. Thậm chí vào ban đêm khi nàng thấy cô đơn, nàng sẽ bật điện thoại di động lên để xem "Những trang web ẩn danh", Trời ơi - cô ấy đã biết nàng tìm kiếm gì trên đó!

Quan trọng hơn, cô ấy cũng phải biết nàng đã ngủ với Hạ Đồng...


"Thôi đủ rồi!" Trác Thế Tuyết kiềm chế bản thân không hét lên.

"A, hahahaha, tôi biết em đang nghĩ gì." Isabella cười lớn, "Kỳ thật tôi biết tại sao nhóc con Hạ Đồng phản bội em"

"Không, chị đừng nói nữa!" Trác Thế Tuyết bịt tai, nhắm mắt lại, "Xin chị đừng nói, tôi không muốn biết..."

"Đó là một lý do rất thú vị." Isabella cười nham hiểm, "Em không thể thỏa mãn một cô gái trẻ trung và tràn đầy năng lượng. Em không hài lòng với mối quan hệ này, nhưng em vẫn miễn cưỡng có thể duy trì nó."

Trác Thế Tuyết lại khóc, nước mũi và nước mắt cùng nhau tuôn rơi, "Chị nói đủ chưa?"

"Không, tôi muốn em biết sự thật và ngừng lừa dối chính mình."

"Tôi tin rằng cô ấy đã nói với em về điều này." Isabella vỗ tay và nói, giọng cô ấy trầm xuống, "Bạn không thích hợp để trở thành công, và cô ấy tình cờ lại là thụ, và em cũng là thụ. Em chỉ có thể buộc mình trở thành công để chăm sóc cô ấy, nhưng thực ra em là cần có người chăm sóc cho mình."

"Phải không? Tiểu Tuyết."

"Đừng nói nữa! Tôi thực sự không muốn nghe!"

"Xem ra Hạ Đồng thực sự không phải không yêu em." Isabella mím môi, cất những bức ảnh trên bàn ăn đi, "Cô ta có thể ở bên cạnh em hai năm, cho dù kỹ năng của em kém cỏi. Cái đó có tính là yêu không? "

Trác Thế Tuyết mất kiểm soát và muốn tát Isabella, nhưng cô vừa thực hiện động tác như vậy, Bourne đã lao tới và trực tiếp nắm lấy tay Trác Thế Tuyết.

"Này, buông ra Bourne." Ibella đặt túi tài liệu sang một bên, nói: "Tôi sẵn sàng để em đánh, cũng như mắng chửi. Chỉ cần em quay lại, tôi nguyện ý, Tiểu Tuyết."

"Tôi không muốn!" Trác Thi Tuyết nước mắt vẫn rơi, giọng nói khàn khàn nói: "Nếu chị dám bắt cóc tôi trong quán rượu này, trước mặt nhiều người như vậy, tôi có thể gọi cảnh sát ngay lập tức."

"Tôi đã nói lần này sẽ không ép buộc em, tôi là người giữ lời, đương nhiên sẽ không bắt em. Hơn nữa tôi cũng rất yêu em, không muốn em phải chịu thiệt thòi. Tôi cài đặt giám sát trên điện thoại của em vì sợ em có thể gặp nguy hiểm." Isabella nheo mắt như một con cáo.

"Những gì chị nói đều là dối trá, không có gì là sự thật cả!"

"Sao em có thể nghi ngờ tôi như vậy? Tình yêu tôi dành cho em không gì có thể so sánh được." Isabella nói với vẻ mặt giả vờ bị tổn thương.

"Tôi thực sự yêu em, Trác Thế Tuyết."
Bình Luận (0)
Comment