Thao Túng Tim Tôi - Ande

Chương 11

"Bách Hàn, tôi nghĩ điều đó không phải bất khả thi." Thiệu Hinh Ngôn sờ cằm, cô đứng dậy, dùng một tay gõ nhẹ vào lòng bàn tay còn lại, nghĩ thầm: "Mọi chuyện đều có thể, dù sao công nghệ bây giờ tiên tiến quá"

"Trần Quan Tông mà cô vừa nhắc tới là thành viên của Đạo Đức Hội. Có lẽ  hắn phản đối 'kiểm soát cơ thể con người' hay gì đó. Nhưng tôi cảm thấy có gì đó không hợp lý lắm, chẳng phải cũng rất khó để che dấu buổi tiệc họp kinh doanh lớn như vậy ? Ở đó chắc chắn có rất nhiều nhà báo. ."

Thiệu Hinh Ngôn im lặng cau mày, trong đầu hiện tại tràn ngập những suy nghĩ hỗn loạn, phải một lúc sau cô mới nói:

"Newsweek cũng không nói rõ đó là dự án đầu tư y tế nào."

"Việc này chỉ những người ở hiện trường mới biết. Newsweek chỉ giới thiệu một sự việc như vậy và thường không đi sâu vào chi tiết."

"Chúng ta đến nhà Trần Quan Tông nhé?"

Thiệu Hinh Ngôn đột nhiên quay người lại nói lời này, Chu Bách Hàn nghe được lời này có chút kinh ngạc, ngơ ngác nhìn Thiệu Hinh Ngôn.

"A? Nhưng đó là người đàn ông giàu có ở thành phố Z...làm sao chúng ta đến được đó?"

"Làm cảnh sát đi. Anh không bị đình chỉ, để Lý Hạo nói với đồn cảnh sát thành phố Z xin lệnh khám xét, sau đó chúng ta sẽ lái xe đến thành phố Z." Thiệu Hinh Ngôn nói, "Chắc chắn chúng ta sẽ tìm ra cái gì đó ở Trần Quan Tông, phải nhanh chóng đều tra trước khi mọi thứ hạ nhiệt."

_________________________________________

"Ai có thể tiếp nhận được loại tình yêu bó buộc này? Isabella, chị thật sự không xứng nói đến chữ tình yêu, chị không hiểu tình yêu là gì!"

"Vậy em có thể dạy tôi đi." Isabella dùng đôi tay mảnh khảnh ôm đầu, dùng ánh mắt có phần trìu mến nhìn Trác Thế Tuyết "Tôi đồng ý cùng em học tập."

Trác Thế Tuyết sau khi nghe những lời khó hiểu đó, không biết nên phản ứng thế nào, Isabella rất thích nhìn bộ dạng bất lực của nàng, cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ Rolex của mình, cũng đã muộn rồi.

"Tôi đưa em về nhé, hơi muộn rồi."

"Không! Tôi mà lên xe, chị lại chở tôi về nhà chị." Trác Thế Tuyết phàn nàn, "Giống như những lần tôi chạy trốn trước đây."

"Tôi cũng không có trừng phạt em, Tiểu Tuyết, tôi chỉ đưa em về nhà thôi."

"Chị còn nói không muốn trừng phạt tôi?" Trác Thế Tuyết không hiểu nữ nhân này làm sao có thể nói dối trôi chảy như vậy, "Thả tôi ra"

"Nói xem nào, tôi đã làm gì em?" Isabella cười xảo trá, nàng đoán được Trác Thế Tuyết sẽ không dám ở nơi công cộng nói như vậy.

Trác Thế Tuyết kìm nén đỏ mặt, cô thực sự muốn kể rõ ràng toàn bộ câu chuyện trước mặt nhiều người như vậy, nói cho mọi người biết người phụ nữ này là ác quỷ, gọi cảnh sát bắt giữ chị ta!

Mọi thứ có thể thay đổi sao? Mỗi lần bị bắt về, cô ấy sẽ dỗ dành nàng và nói rằng sẽ không bao giờ đối xử với nàng như thế này nữa. Tuyệt đối không và nàng đã nghĩ đó là sự thật. Khi họ về đến nhà, Isabella trước tiên sẽ làm nàng đến kiệt sức, sau đó nhốt nàng vào phòng biệt giam cho đến khi nàng gần như phát điên thì mới được thả ra ngoài. Sau đó sẽ là combo tẩy não và trừng phạt cho đến khi nàng mất hết khả năng phán đoán.

Trong thời gian đó, nàng thực sự bị phát điên, toàn thân rơi vào trạng thái điên loạn.

Hơn nữa lần này nàng đã bỏ trốn gần ba năm, nếu lại bị bắt lại thì hông biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Chỉ nghĩ đến thôi, trái tim nàng run rẫy dữ dội.

"Tôi không muốn chị đưa tôi về nhà...Tôi không muốn..."

"Đã muộn rồi, chúng ta không thể thế này cả đêm được." Isabella khoanh tay trước ngực mỉm cười, "Ngày mai em phải đi làm đúng không?"

"Hay là chị rời đi trước đi."

"Này, phải làm thế nào để em tin tôi? Nhìn tôi không có tí đáng tin nào sao?"

"Chị đáng để tin tưởng sao! Hãy nghĩ lại những gì chị đã làm trước đây"

"Được." Isabella bất ngờ buông bỏ, "Vì bảo bối không cho tôi đưa về nhà nên tôi về trước đây."

"Chờ đã!" Trác Thế Tuyết hét lớn, Isabella vừa mới đứng dậy.

"Lại có chuyện gì vậy cưng ?"

"Đã bảo đùng gọi như vậy! Trước khi đi, chỉ cần tháo camera giám sát trên điện thoại của tôi." Trác Thế Tuyết đưa điện thoại cho Isabella và nói: "Tôi không có tiền mua điện thoại mới."

Isabella nghe vậy, cũng không có lấy điện thoại di động của Trác Thế Tuyết mà giơ tay lên chạm vào nàng, bàn tay lạnh lẽo của đối phương khiến toàn thân Trác Thế Tuyết khẽ run lên, Isabella vẫn hơi cúi người xuống, nhìn Trác Thế Tuyết và nói vào tai nàng: "Nếu em bằng lòng quay lại, tôi sẽ hủy hệ thống giám sát trên điện thoại di động của em. Nếu không, vì sự an toàn, dù em mua điện thoại di động mới hay không bao giờ sử dụng, tôi vẫn có cách cài đặt giám sát ở mọi nơi xung quanh em."

Isabella nâng cằm nàng, ép Trác Thế Tuyết nhìn về phía mình, "Em chưa bao giờ nghĩ tới tại sao tôi lại để em đi ba năm sao? Tôi muốn em thấy rõ cuộc đời hỗn loạn đầy khổ sở của mình, sự ngược đãi từ những người xung quanh, đồng nghiệp, người yêu, cha mẹ. Tất cả những điều này đều là một hình thức giam cầm trá hình khác trong cuộc đời em, và em sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi vòng luẩn quẩn này."


"Một ngày nào đó, em sẽ thấy rằng ở bên tôi là điều đúng đắn và tôi cho em chính là sự tự do thực sự."

Trác Thế Tuyết gần như bị rung động bởi những gì cô nói, lời nói của Isabella dường như có một sức mạnh thần kỳ không thể bác bỏ, nhưng giả sử tất cả những gì cô nói đều đúng thì nàng có nên xuôi theo? Isabella có thể chấp nhận mọi yêu cầu và mong muốn của nàng, nhưng sau đó là một cuộc sống không có sự riêng tư và đầy kiểm soát.

"Tôi sẽ chứng minh điều đó cho chị."

Trác Thế Tuyết không biết lấy dũng khí từ đâu mà hất tay Isabella ra.

"Tôi sẽ chứng minh cho chị thấy chị đã sai." Trác Thế Tuyết nghiêm túc nhìn Isabella, "Sống cuộc sống do chính mình quyết định vẫn tốt hơn nhiều so với việc được chị nuôi dưỡng mà không có lựa chọn nào! Chỉ cần tôi có thể tự do, cả thể xác và tinh thần, cho dù nghèo khó không đủ ăn, tôi vẫn chấp nhận!"

"Một ngày nào đó, chính chị sẽ bị bắt, tôi sẽ thấy chị thú tội rằng liên tục theo dõi là trái pháp luật, trái với đạo đức con người, chị là một tên tội phạm ghê tởm!"

Sau khi nghe Trác Thế Tuyết nói, Isabella chớp mắt kinh ngạc, sau đó bật cười.

"Hahahaha" Isabella không thể ngừng cười.

"Tại sao chị lại cười? Chuyện này đáng buồn cười lắm sao?!"

Nàng đang nói chuyện nghiêm túc, đối phương lại cười như được mùa, Trác Thế Tuyết cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương.

"Được rồi, vậy em cố gắng chứng minh cho tôi xem." Isabella ngẩng đầu lên, "Tôi rất mong chờ đó cục cưng, tôi vẫn còn một chuyện muốn nói với em."

Isabella ghé vào tai Trác Thế Tuyết, nhỏ giọng nói: "Nếu đến lúc em không thể chịu đựng được nữa, chỉ cần nhìn vào điện thoại, dùng giọng điệu nũng nịu gọi tên tiếng Anh của tôi, tôi sẽ xuất hiện ngay lập tức."

"Đừng có mơ!"

Isabella thấy phản ứng giống như sắp cắn người của Trác Thế Tuyết chỉ mím môi thú vị và huýt sáo, Bourne cũng theo sát cô và rời khỏi quán rượu.

"Tiểu Tuyết, người kia là ai?" Chủ quán rượu từ đầu đến cuối vẫn theo dõi náo nhiệt đi tới, tò mò hỏi: "Cô ấy cao thật, mặc áo khoác dài trông bóng lưng rất đẹp."

"Chú nói thêm nữa, tôi sẽ mách Thất Thất đó." Trác Thế Tuyết trừng mắt nhìn chủ quán rượu, người này cố ý ngậm miệng lại, "Chị ta chỉ là một kẻ mắc bệnh cuồng kiểm soát, có gì lạ đâu."

"Cô ta trông rất giàu có. Anh chàng to lớn mặc vest đó là vệ sĩ của cô ấy à?"

"Ừ" Trác Thế Tuyết bất lực gật đầu, thở dài: "Tiền ăn cô ấy trả cho tôi có thể được trả lại được không?"

"Không thể được. Vừa bước vào, cô ấy đã đến quầy lễ tân và nói sẽ trả tiền bàn cho cô. Tôi tưởng cô ấy là bạn của cô nên đưa mã thanh toán cho cô ấy."

"Điều này có nghĩa là tôi nợ cô ấy hai bữa ăn, không phải là tôi không đủ khả năng chi trả." Trác Thế Tuyết đấm vào bàn ăn, "Đồ đạo đức giả và ghê tởm!"

"Tiểu Tuyết, cô mau về nhà đi, ở lại buổi tối sẽ không an toàn đâu." Ông chủ vỗ nhẹ vai cô.

Mặc dù ông chủ nói như vậy nhưng Trác Thế Tuyết vẫn ở trong quán rượu đến một giờ sáng mới về nhà. Vì biết không có gì nguy hiểm nên Isabella nói cô sẽ rời đi trước, nhưng khi quay lại cô vẫn thấy một chiếc xe thểthao đang chạy rất chậm phía sau.
Bình Luận (0)
Comment