Đoàn trưởng Nghiêm giả ngu, sờ mũi, chỉ cười.
Nhưng khi đi tìm người thích hợp vẫn cẩn thận dò hỏi tình huống gia đình.
Không cần người trong nhà có nhiều người bệnh, không kiếm được công điểm, hoàn toàn dựa vào tiền lương của con trai tham gia quân ngũ.
Không cần người được cái vẻ bề ngoài nhưng gian xảo, không cần người điển trai nhưng chất phác, đi nhà tắm nhìn thân thể, khác người thì không cần.
Tóm lại sau khi sàng lọc cẩn thận, chọn người tốt cho Lục Mạn Mạn.
Nghỉ lễ Quốc khánh.
Nghiêm Lỗi đạp một chiếc 28 đòn ngang từ đơn vị về. Ngày nghỉ phép, cả nhà đạp hai chiếc xe lên huyện.
Tỷ lệ người quay đầu lại nhìn khi đi trong huyện khiến cho Kiều Vi có ảo giác giống như không phải hai vợ chồng đang đạp xe đạp, mà là Lamborghini Maserati sáng loáng rất ngầu.
Lượng người nhân dịp lễ đến tiệm chụp ảnh rất nhiều, xếp một tiếng mới đến lượt bọn họ.
Ba người chụp ảnh đơn, lại chụp ảnh vợ chồng, chụp thêm ảnh cả gia đình.
Nghiêm Lỗi mặc quân trang màu xanh, mỗi khi ra ngoài là nút áo được cài chặt.
Kiều Vi và Nghiêm Tương đều mặc áo sơ mi trắng dài tay, rất sạch sẽ.
Thợ chụp ảnh vừa chụp vừa khen: “Trai tài gái sắc, rất xứng đôi. Chờ rửa ra tôi sẽ trưng bày trong tủ kính.”
Kiều Vi nhìn thấy khóe miệng Nghiêm Lỗi chưa hề hạ xuống, luôn nhếch lên.
Anh còn nói với thợ chụp ảnh: “Vợ tôi từng học cấp ba, cô ấy làm người cầm bút ở Văn phòng Huyện ủy.”
Thời đại này, ba chữ “người cầm bút” rất có trọng lượng.
Thái độ của thợ chụp càng nhiệt tình hơn.
Động tác mở ví tiền của Nghiêm Lỗi càng trơn tru.
Kiều Vi rất bội phục Nghiêm Lỗi về sự chấp nhất của anh đối với người có trí thức.
Cô trêu anh: “Hay là em về trường học hỏi xem có thể lấy bằng tốt nghiệp không nhé?”
Cô là sinh viên, chưa có bằng tốt nghiệp, nói đúng ra là bằng cấp ba.
Cô chỉ đang đùa giỡn. Đã có công việc, có thực lực, lãnh đạo cũng khen ngợi, càng có bối cảnh quân nhân.
Một bằng tốt nghiệp cấp ba nho nhỏ không có ý nghĩa gì.
Nhưng Nghiêm Lỗi vừa nghe vậy, lập tức hăng hái.
“Đúng, lẽ ra phải vậy!” Anh nói: “Vậy phải làm sao? Phải thi à?”
“…” Kiều Vi nói: “Em không rõ, thật sự định để em lấy bằng tốt nghiệp à.”
Nghiêm Lỗi cảm thấy là: “Có thể làm sao không làm.”
Anh thật sự coi trọng thứ này.
Được. Kiều Vi nói: “Đợi ngày mai em gọi điện thoại hỏi thử.”
Hai người nói xong, đều gạt chân chống xe, chuẩn bị đạp xe đi.
Chợt phát hiện có gì đó không đúng.
Nghiêm Lỗi vội vàng dựng xe lại, bước nhanh vào trong tiệm chụp ảnh, rất nhanh đã đưa Nghiêm Tương ra.
Anh trách Nghiêm Tương: “Con nhìn con xem, chỉ lo nhìn mấy thứ đó. Bố mẹ đã đi con cũng không biết. Nếu như bị lạc thì con phải làm sao?”
Tuy rằng Nghiêm Tương đang chìm đắm trong máy chụp ảnh và đạo cụ bối cảnh trong tiệm chụp ảnh, không phát hiện vừa rồi suýt chút nữa bố mẹ đã bỏ cậu bé lại. Nhưng đầu óc không ngốc, cậu bé nghi ngờ hỏi lại: “Nhưng mà, chẳng phải khi bố mẹ rời đi nên mang còn đi theo sao? Sao lại bỏ con lại mà đi một mình chứ?”
Nghiêm Lỗi nghẹn lời.
Đặt con trai lên ghế ngồi sau xe của mẹ, dùng chủ nghĩa gia trưởng không nói lý: “Ít nói nhảm, ngồi yên.”
Cả nhà vui vẻ đi dạo trong huyện, không chỉ đến công viên huyện, còn đến hội trường văn hóa huyện xem phim.
Là phim mới nhất, tên “Bản vẽ bí mật”, phim phản gián.
Kiều Vi còn tưởng loại phim cũ này không có gì hay, nào ngờ còn rất được.
Rất hồi hộp, kỹ thuật diễn của diễn viên rất tốt. Điều khiến Kiều Vi thích hơn hết là có thể nhìn thấy cảnh đường phố của thành thị nào đó vào thời điểm này từ trong phim.
Hoàn toàn không giống với đời sau. Kiều Vi đã đến đó nhiều lần, đó là thành phố hạng nhất đó, tòa nhà chọc trời san sát.
Nhưng hiện tại, ven đường vẫn đều là những ngôi nhà nhỏ.
Hơn nữa diễn viên không trang điểm, đặc vụ nữ thuần khiết xinh đẹp hào phóng.
Không giống phim cổ trang đời sau, xuất hiện một nhân vật mặc áo đen, bọng mắt đen, lông mày đen đều “chạm tóc mai”, chỉ thiếu mấy chữ “Tôi là nhân vật phản diện” ở trên mặt.
Đi dạo cả cửa hàng bách hóa.
Tất cả bốn túi lưới mang theo lần này đều đựng đầy, treo hết trên xe Nghiêm Lỗi, thắng lợi trở về.
Kiều Vi cho rằng lễ Quốc khánh kết thúc vui vẻ vậy.
Buổi tối, khi cô bưng nước ấm rửa chân cho Nghiêm Tương, cậu bé vẫn luôn im lặng lại nói: “Mẹ, nhìn dì kia không giống người xấu.”
“Ai?” Kiều Vi không hiểu.
Cô hỏi lại, hóa ra Nghiêm Tương đang nhắc đến đặc vụ nữ trong phim.
Kiều Vi bật cười: “Dĩ nhiên, nếu như nhìn cô ta giống một người xấu, con sẽ bị cô ta lừa sao? Đặc vụ cần ngụy trang. Đặc vụ càng lợi hại, nhìn càng không giống người xấu. Thậm chí đến khi bị tố giác là đặc vụ, thậm chí con còn không tin.”
Nghiêm Tương trầm mặc.
Lúc này Kiều Vi mới chú ý đến vẻ khác lạ của Nghiêm Tương.
“Tương Tương, sao vậy?” Cô xoa nhẹ chân trần của Nghiêm Tương, khó hiểu hỏi.
Cẩn thận ngẫm lại, hôm nay Nghiêm Tương thật im lặng. Bình thường Nghiêm Tương là một cậu bé vô cùng yên tĩnh, hơn nữa hôm nay chơi lễ, Nghiêm Lỗi vui vẻ, hai vợ chồng luôn nói không hết chuyện, nên không chú ý đến Nghiêm Tương hôm nay đặc biệt im lặng.
Nghiêm Tương nói: “Con biết có một người là đặc vụ.”
Kiều Vi chớp chớp mắt.
Nói thật, phản ứng đầu tiên của cô là buồn cười. Phản ứng này là bình thường, Nghiêm Tương mới mấy tuổi chứ, mở miệng nói cậu bé biết có một người là đặc vụ, hơn nữa còn sau khi vừa xem phim xong.
Nhưng sau đó Kiều Vi mới nghĩ ra, niên đại này thật sự có đặc vụ. Không chỉ niên đại này, kể cả đời sau, khi cô nằm trên giường bệnh, không thể tự lo liệu, còn nghe thấy người bệnh giường bên cạnh lướt tin tức trên điện thoại cảm thán: “Thời đại nào rồi, vẫn còn nhiều gián điệp như vậy.”
Cô ấy còn nói với Kiều Vi: “Trên mạng đều đang thảo luận luật phản gián này.”
Kiều Vi trở nên nghiêm túc với lời Nghiêm Tương nói: “Hả, đó là ai, có thể nói cho mẹ không?”
Cảm xúc của Nghiêm Tương hơi sa sút, giống như hạ quyết tâm rất lớn, cuối cùng nói ra: “Là ông thợ may của tiệm may.”
Kiều Vi không ngờ đặc vụ Nghiêm Tương nói là người này.
Cô há hốc miệng, sửng sốt một lát, hỏi: “Vì sao? Sao con lại cho rằng ông thợ may là đặc vụ?”
Nghiêm Tương nghiêm mặt, nghiêm túc nói: “Lần trước ở tiệm may, con ngã xuống dưới gầm bàn, bị đập đầu. Thứ c.ứng r.ắn đó giống thùng hình vuông kia.”
“Hôm nay nhìn thấy ở trong phim, chính là cái đài mà đặc vụ nữ dùng để truyền tin.”
“Giống y như đúc.”
Kiều Vi tự nhủ phải bình tĩnh.
Cô đã từng gặp nhiều trường hợp, cạm bẫy công sở, chính trị văn phòng, tình người trong phòng bệnh, nhưng đặc vụ… thật sự là lần đầu tiên gặp phải.
Mất hai giây mới có thể tỉnh táo lại.
Cô cẩn thận nhìn Nghiêm Tương, thái độ của cậu bé vô cùng nghiêm túc, không hề cười. Cậu bé vừa xem xong bộ phim phản gián, đã hiểu rõ ý nghĩa của “Đặc vụ”. Đặc biệt là cậu bé còn có chỉ số thông minh cao như vậy.
Kiều Vi lựa chọn tin tưởng Nghiêm Tương.
Bởi vì cô cũng suy nghĩ, vì sao một trấn nhỏ như Hạ Hà Khẩu lại có đặc vụ?
Đúng thế, mặc dù trấn Hạ Hà Khẩu không lớn, nhưng kể từ khi nó được quân khu lựa chọn thành nơi thu xếp cho gia đình quân nhân, nó đã không còn là một trấn bình thường nữa.