Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn

Chương 107

Gián điệp đóng giả ông chủ tiệm ăn vặt truyền tin tức lại cho cấp trên.
Căn cứ vào chuyên ngành và hạng mục chủ trì của giáo sư Lý, quân địch sẽ biết lĩnh vực nào đấy của nước ta đã sắp đột phá, hoặc là nửa tháng sẽ hoàn thành một hạng mục nào đó.
Sau đó bọn họ tiến hành phá hỏng nó.
Kiều Vi biết tất cả những điều này.
Kiều Vi ngồi trên chõng tre dưới mái hiên, ngơ ngác nhìn đường nhỏ đá cuội.
Cô hỏi: “Ông ta sẽ thế nào?”
Nghiêm Lỗi biết, nhưng Nghiêm Lỗi nhìn biểu cảm trên khuôn mặt cô, không nói thẳng, chỉ sờ đầu cô: “Xem ý của cấp trên.”
Kiều Vi thở dài, gật đầu.
Nghiêm Lỗi muốn ở nhà nghỉ bù, anh bảo Kiều Vi nói chuyện này với Bí thư Mạnh.
Chắc chắn quân đội sẽ thông báo chính thức cho Bí thư Mạnh, nhưng Kiều Vi nói trước sẽ tốt hơn.
Sau khi Kiều Vi đến đơn vị, cô đưa Nghiêm Tương đi nhà trẻ, tiếp theo báo cáo chuyện này với Bí thư Mạnh.
Bí thư Mạnh không thể tin được.
Thật trùng hợp, hôm qua ông ta đã đi xem bộ phim mới chiếu. Hôm qua vừa được tuyên truyền chống gián điệp, hôm nay lại được cấp dưới báo cáo nói trong địa bàn quản lý của ông ta có gián điệp.
Đến khi ông ta hỏi cẩn thận, biết do Nghiêm Tương phát hiện thì càng bất ngờ.
“Chuyện này…” Bí thư Mạnh cảm thán một câu: “Hổ phụ sinh hổ tử.”
Vào buổi sáng, Thủ trưởng quân khu gọi điện đến, chính thức thông báo với Bí thư Mạnh.
Bí thư Mạnh dẫn theo ủy viên thường vụ kiêm cục trưởng công an huyện cầm cặp công văn vội đi, cán bộ Phan đi theo hỗ trợ.
Thư ký Hoàng cũng biết chuyện này, tán gẫu với Kiều Vi: “Con của cô bao nhiêu tuổi rồi? Đã năm tuổi chưa?”
“Vẫn chưa, thằng bé chỉ cao lớn thôi, vẫn chưa được bốn tuổi.” Kiều Vi nói.
“Lớn hơn nhóc lớn nhà tôi một tuổi.” Anh ta khen ngợi: “Giỏi như thế.”
Hễ là người đã làm bố mẹ, một khi nói chuyện nhắc đến con cái thì luôn có chuyện để nói.
Kiều Vi mới biết tuổi của thư ký Hoàng và Nghiêm Lỗi gần bằng nhau, nhưng anh ta đã có ba đứa con. Đứa con nhỏ nhất mới vừa đầy tháng, vợ còn đang nghỉ sinh. Thời này phụ nữ được nghỉ thai sản năm mươi sáu ngày.
“Cô ấy làm việc ở nhà máy ống tuýp, cũng làm tuyên truyền.” Anh ta nói: “Cô ấy vẽ tranh rất đẹp, biết vẽ báo tường, sau khi nghỉ sinh xong có thể đi làm.”
Kiều Vi hỏi về con, hai đứa con lớn đều ở nhà trẻ công lập của huyện.
Còn đứa bé vừa đầy tháng dự định sẽ đưa vào nơi giữ trẻ của nhà máy thép sau thời gian vợ anh ta nghỉ sinh.
Chắc chắn nhà trẻ của ủy ban huyện có điều kiện tốt hơn nhà trẻ khác, buổi chiều bọn trẻ ở nơi này còn được ăn hoa quả. Nhưng con còn quá nhỏ, làm mẹ không yên lòng nên muốn để gần mình lúc nào cũng có thể trông nom, chờ khi lớn hơn sẽ đưa qua bên bố.
“Bố mẹ tôi chưa về hưu, không thể giúp chúng tôi trông con được. Nhà chúng tôi chính là gia đình giai cấp công nhân, gia cảnh tốt. Cô ấy không muốn ở nhà trông con, muốn đi làm có lương sẽ tốt hơn.” Thư ký Hoàng nói: “Tôi cũng không thích cô ấy ở nhà, mặc dù cô ấy không bằng cô nhưng cũng là đồng chí ưu tú, vẫn nên tỏa sáng trong công việc, không nên bị con trói buộc.”
Kiều Vi càng có ấn tượng tốt về thư ký Hoàng.
“Đừng tâng bốc tôi, sau này lại đạp tôi xuống.” Cô cười nói: “Có nơi giữ trẻ thật sự rất tốt, có những nơi như vậy thì đồng chí nữ sẽ không bị trói buộc chỉ ở trong nhà. Đương nhiên, ở nhà đồng chí nữ làm rất nhiều việc, cũng có giá trị. nhưng những giá trị này thường không nhìn thấy được. Giá trị của đồng chí nữ nên được thể hiện ra như đồng chí nam, để mọi người nhìn thấy.”
Thật ra Kiều Vi còn muốn nói đã có ba đứa con rồi đừng nên để vợ sinh nữa.
Tuy nhiên, cô nhịn xuống không thốt ra, bởi vì lời này hơi vượt giới hạn. Thời đại này xem trọng việc sinh nhiều, càng nhiều người sẽ có lực lượng lớn nên bây giờ cổ vũ phụ nữ sinh nhiều con.
Tư tưởng thời đại này là thế.
“Cô nói đúng.” Thư ký Hoàng cười toe toét: “Vợ tôi rất giỏi, không nên bị trói buộc trong nhà, tôi cũng nghĩ thế.”
Lúc này anh ta có vẻ giống những thanh niên trẻ tuổi thường thấy.
Không phải thư ký riêng âm trầm khiến người ta không nhìn ra lỗi sai, không nhìn ra nhược điểm.
Kiều Vi nhân cơ hội nói với anh ta: “Mùng ba xe bắt đầu hoạt động, tôi muốn chờ sau khi thông xe sẽ ngồi xe bus đi làm, đến lúc đó có thể tan ca giống mọi người.”
Thư ký Hoàng nghe vậy hiểu ý, anh ta gật đầu: “Ừm, vậy hôm nay cô tan ca vào lúc ba giờ ba mươi là được.”
Kiều Vi đang nhắc nhở thư ký Hoàng hôm nay cô tan ca vào lúc ba giờ ba mươi, anh ta có thể hiểu được thì tốt.
Người lãnh đạo thường sẽ không quan tâm những chuyện lặt vặt trong văn phòng, thường ủy kiêm chủ nhiệm phòng chỉ là chức ảo, thực tế mọi việc trong văn phòng đều do thư ký Hoàng quản lý. Những chuyện nhỏ nhặt này phải báo với anh ta.
Nhân lúc Bí thư Mạnh còn chưa về, Kiều Vi định viết chuyện về gián điệp.
Sau khi Bí thư Mạnh trở về gọi thư ký Hoàng và Kiều Vi đến phòng làm việc của ông ta, cảm thán với bọn họ: “Haiz, công lao to lớn nhất bị quân đội nhặt rồi.”
“Không còn cách nào.” Kiều Vi khoanh tay cười nói: “Thằng bé nói chuyện này cho bố, tôi cũng đành chịu.”
Bí thư Mạnh cười ha ha nói: “Phải thưởng cho con trai nhà cô mới được.”
Mặc dù không vớ được công lao nhưng nếu ngộ nhỡ gián điệp truyền tin tức mật nào đó ra ngoài, mai này bị điều tra ra là trong nhiệm kỳ của ông ta, trong địa bàn ông ta quản lý thì chắc chắn ông ta phải gánh sai sót này.
May mà bây giờ phát hiện ra.
Không có sai lầm chính là có công.
“Vẫn đang thẩm vấn xem có tiết lộ bí mật gì không. Rất nhiều vợ quân nhân có tiếp xúc với gã đều phải điều tra.” Bí thư Mạnh nói: “Tôi còn trông thấy chồng cô, chắc chắn cậu ấy sẽ giành được huân chương hạng ba.”
Chỉ nằm ở nhà cũng có huân chương hạng ba từ trên trời rơi xuống.
Mặc dù Nghiêm Lỗi đã là anh hùng chiến đấu nhưng ai chê nhiều huân chương chứ?
Rất may mắn.
“Kiều Vi, khỏi cần bàn về bản thảo lần này, chắc chắn cô phải viết.” Bí thư Mạnh nói: “Mấy hôm nữa chuyện này mới kết thúc, phải liên lạc với các báo, một khi xử xong sẽ phát hành.”
Bỗng nhiên nhiệm vụ rơi lên đầu, Kiều Vi nói: “Vâng.”
Cô đã soạn xong bản thảo.
Kiều Vi tranh thủ đãi ngộ tan tầm lúc ba giờ ba mươi khi chưa có xe bus.
Cô đến nhà trẻ đón Nghiêm Tương, cô giáo đi ra khó xử nói: “Cậu bé chưa kể chuyện xong, hay là chờ một lát nhé?”
Kiều Vi: “?”
Nghiêm Tương đi theo Kiều Vi đến huyện nửa tháng.
Lần nào Kiều Vi hỏi cậu bé đến nhà trẻ làm gì, cậu bé sẽ trả lời “Chơi trò chơi, kể chuyện”.
Cho đến hôm nay, vì ba giờ ba mươi cô tan ca, đến sớm mới biết “Kể chuyện” mà Nghiêm Tương nói không phải cô giáo kể chuyện cho cậu bé nghe, mà Nghiêm Tương kể chuyện cho các bạn nhỏ nghe!
Kiều Vi: “?”
“Ôi trời, cô không biết à, chúng tôi tưởng Nghiêm Tương sẽ nói cho cô biết.” Cô giáo che miệng cười: “Đi nào, tôi dẫn cô đi xem.”
Kiều Vi tận mắt nhìn thấy con trai mình kể chuyện cho bạn nghe những câu chuyện mẹ kể vô cùng sinh động. Phát âm rõ ràng, kể lại chính xác.
Các bạn nhỏ nghe rất say mê.
“Cậu bé còn tạo trò chơi cho các bạn.” Cô giáo nói: “Cậu bé biết làm rất nhiều, đào hầm trú ẩn bộ đội, bày boong ke… Bom nguyên tử đến phải làm sao… Các bạn nhỏ rất thích chơi với cậu bé, nghe lời cậu bé.”

Cho nên sau này ngày nào cô đưa Nghiêm Tương đến nhà trẻ, các cô giáo đều cười rất chân thành.
Kiều Vi cứ tưởng là do mình mua bánh lót dạ cho các cô giáo, được rồi, chắc chắn cũng vì lý do này, nhưng Nghiêm Tương thật sự đã giúp các cô giáo tiết kiệm sức lực.
Các bạn nhỏ ngồi vây quanh nghe cậu bé kể chuyện, các cô giáo ở bên cạnh nghỉ ngơi là được.
Cậu bé còn biết quản lý người, bảo các bạn nhỏ đếm số, tư thế hành quân, huấn luyện các bạn nhỏ như bố cậu bé huấn luyện.
Bỗng dưng trở thành trợ giảng trong nhà trẻ.
Cậu bé rất được cô giáo yêu thích.
“Con giỏi lắm.” Kiều Vi lái xe đạp rất nhanh trong gió mùa thu: “Sao con lại không nói với mẹ?”
Nghiêm Tương ngồi phía sau xe đạp, vô tội nói: “Lần nào con cũng nói với mẹ mà… Làm trò chơi, kể chuyện.”
Kiều Vi: “…”
Quan trọng là con không nói như thế, hình như…
Kiều Vi trở về trấn còn sớm hơn bình thường, ủy ban trấn vẫn chưa tan ca.
Cô đi đến ủy ban trấn tìm Bí thư Cao.
“Ồ, Kiều Vi!” Bí thư Cao vô cùng vui vẻ khi nhìn thấy cô: “Nghe nói cô đã đến làm việc ở văn phòng ủy ban huyện rồi?”
Chủ nhiệm Phương cũng đến trò chuyện.
Thái độ của bọn họ khác hẳn trước kia.
Lúc Kiều Vi ở ủy ban huyện vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm, vì lần đầu tiên làm quen với rất nhiều người ở ủy ban huyện nên không thể so sánh được.
Nhưng vừa về trấn đối mặt với những người quen cũ, sự thay đổi tinh tế trong thái độ này trở nên rõ ràng.
Chẳng qua chỉ làm việc ở văn phòng ủy ban huyện mà thôi, ở ngoài cửa văn phòng của Bí thư Mạnh, nhưng thái độ của lãnh đạo cũ đối với cô đã khác hẳn.
Kiều Vi: “Cuối cùng khi nào mới kéo tôi về?”
Bí thư Cao hắng giọng: “Xem cô kia, gấp như vậy làm gì, làm ở đâu cũng giống nhau, cô đã làm rất tốt.”
Chủ nhiệm Phương cũng nói: “Chúng tôi đã xem bài viết của cô rồi, viết càng lúc càng tốt.”
Sau đó lại hỏi sao hôm nay cô lại đến đây.
Kiều Vi nói: “Chẳng phải ngày mai thông xe bus à, tôi xem ở bên chúng ta có gì cần chuẩn bị không?”
Cô lấy một tờ giấy đưa cho bọn họ: “Một người là tài xế Tống, một người là tài xế Vương, để hai người bọn họ thay phiên nhau. Tôi chỉ hi vọng sau này chiếc xe này có thể đúng giờ, nếu đúng giờ thì mọi người đến huyện cũng thuận tiện hơn, có thể tiết kiệm thời gian không cần chờ dài cổ ở bến xe. Có đúng giờ hay không thì phải xem tài xế, cho nên tôi nghĩ chúng ta có nên cho tài xế trong trấn bày tỏ suy nghĩ không?”
Bí thư Cao và chủ nhiệm Phương trầm ngâm một lúc nói: “Cũng đúng.”
Bọn họ không nghĩ đến vì bọn họ sinh ra ở trấn này, làm việc ở nơi này, hai người bọn họ vốn không có nhu cầu mỗi ngày.
Nhưng việc đúng giờ rất quan trọng đối với công nhân ở thị trấn nhỏ phải di chuyển giữa thị trấn và nhà máy, và Kiều Vi phải đi tới đi lui giữa trấn và huyện.
Kiều Vi đến thúc đẩy một hồi.
“Ừm, giao cho chúng tôi, cô yên tâm.” Bí thư Cao nói: “Chủ nhiệm Phương, bây giờ nhân lúc chưa tan ca, anh mau chóng sắp xếp đi.”
Chủ nhiệm Phương đi.
Thật ra Kiều Vi còn muốn nói chuyện thợ may.
Nhưng cô ý thức được Bí thư Cao chưa chủ động nhắc đến có lẽ vì ông ấy vẫn chưa biết.
Bây giờ đang điều tra, ngộ nhỡ có người ở ủy ban trấn dính vào thì sao? Kiều Vi im lặng không nhắc đến.
Cô về đến nhà, Nghiêm Lỗi đã ở nhà.
Cuộc điều tra thực sự không hề vô ích, có vợ của doanh trưởng đã tiết lộ bí mật.
Đa phần vợ quân nhân không hề hứng thú với súng, pháo này nọ, nhưng vợ quân nhân này khác biệt. Trước khi đi theo chồng, cô ta là nữ dân quân, còn là dân quân ưu tú. Cô ta dùng súng và pháo rất thành thạo, là cao thủ bắn bia vòng mười điểm.
Xem ra cũng là cô gái anh hùng.
Bình thường cô ta cảm thấy hứng thú nên thường hỏi vài việc của bộ đội.
Chồng cô ta cảm thấy giữa hai vợ chồng có tiếng nói chung nên đôi khi chủ động nói với cô ta.
“Có một đoàn xe tăng mới đến.”
“Súng lần này đã đổi loại tốt hơn.”
Vân vân.
Cô ta đi may quần áo lại bị ông thợ may dẫn dắt nói chuyện xe tăng mới.
Đương nhiên bản thân cô ta cũng có ý muốn khoe khoang.
Cô ta không cảm thấy quân đội có một đoàn xe tăng mới đến là chuyện bí mật với dân chúng.
Nhưng ông thợ may là người bên phe đối địch.
Lúc thẩm vấn, mặt cô ta và chồng trắng bệch.
“Xử lý thế nào?” Kiều Vi hỏi.
“Xuất ngũ.” Nghiêm Lỗi nói.
Thậm chí không phải chuyển nghề mà là gạt khỏi quân đội.
Kiều Vi thở dài: “May xưa nay em không hỏi chuyện quân đội.”
Nghiêm Lỗi cười nói: “Mọi người khen em và Tương Tương đấy.”
Bây giờ Kiều Vi, vợ quân nhân đã trở thành nhân vật huyền thoại trong quân.
Là cây bút từ trong trấn đánh tới huyện.
Còn báo cáo một tên mật thám.
Vợ của đoàn trưởng Nghiêm thật thần kỳ.
Thật ra có thể nói đây là công lao của Nghiêm Tương, nhưng theo thói quen của mọi người nên vẫn cảm thấy đây là công lao của ngươi lớn.
Vì bọn họ cảm thấy thằng bé chỉ thuận miệng nói, rất nhiều người lớn sẽ không xem trọng, không may còn đi đến trước mặt ông thợ may nói: “Cười chết mất, con tôi nói ông là gián điệp, ông không phải gián điệp đấy chứ.”
Kiều Vi cảm thán: “Cho nên tuyên truyền vẫn rất có tác dụng.”
Nếu không phải vô tình xem phim kia, sao Nghiêm Tương nhận ra được ông thợ may là đặc vụ, đây là sức mạnh của tuyên truyền.
Nghiêm Lỗi nói: “Đừng quan tâm chuyện này, anh mang sữa bò về, món này uống trực tiếp hay làm gì?”
“Hâm nóng lại uống, cho thêm đường.”
“Tương Tương. . . Mau qua đây uống sữa tươi!”
“Con qua đây. . . Sữa bò ngon không mẹ?”
“Con đợi lát nữa sẽ biết.”
Ngày ba tháng mười, dịch vụ xe buýt quãng đường ngắn di chuyển giữa huyện và thị trấn đã được đưa vào sử dụng.
Tài xế của chuyến xe từ thị trấn bên này vào ngày đầu tiên là tài xế Tống.
Khi tài xế Tống lái xe qua đây, đã thấy có rất nhiều người chờ ở trạm dừng từ xa, ngoài ra còn có một đội chiêng trống. Thấy xe ông ấy tới, thì bắt đầu đánh trống, tiếng chập cheng và lục lạc cũng vang lên.
Người chờ xe hoan hô vui mừng: “Đến đến, xe đến thật rồi!”
Vô cùng sôi nổi, giống như rước dâu vậy.
Tài xế Tống: “…”

Bình Luận (0)
Comment