Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn

Chương 108

Sau khi ông ấy vào trạm dừng xe, vừa mở cửa ra đã có người xông lên đỡ ông ấy xuống dưới.
Trên túi đeo một dải ruy băng đỏ, trên đó còn cài một bông hoa hồng to. Một người trông giống như cán bộ nắm tay ông ấy, cầm chặt hai tay ông ấy lắc lên lắc xuống: “Đây có phải tài xế Tống không?”
Tài xế Tống mơ màng: “Phải!”
“Ôi, chúng tôi mong chờ chuyến xe này rất lâu rồi. Đột nhiên biết nó bắt đầu hoạt động, gấp quá nên không kịp chuẩn bị gì. Tài xế Tống à, những thứ này là tấm lòng của chính quyền ở thị trấn chúng tôi, mong ông đừng chê.”
Một cái chân giò hun khói, một bao gạo, một chai dầu, hai đôi găng tay lao động.
Không có gì để chê, đối với bác tài mà nói những thứ này quá đáng quý.
Hơn nữa còn là đồ miễn phí từ trên trời rơi xuống.
Tài xế Tống ôm đồ, biết là cho mình nên miệng cười đến tận mang tai.
Đối với những yêu cầu mà người trong thị trấn nói ra, tài xế Tống vỗ ngực đảm bảo: “Chỉ cần là tôi lái xe, nhất định sẽ không đến trễ. Dù gió hay mưa, mọi người hãy chú ý thời gian, đừng ở bên ngoài chịu lạnh.”
Phía sau đội chiêng trống, Kiều Vi ôm Nghiêm Tương cười trộm.
Bây giờ ngồi xe buýt đi làm, giờ làm việc của cô và những người khác làm trong huyện đều giữ nguyên.
Không hề gì, thời gian ở hiện tại so với đời sau vẫn thoải mái hơn nhiều. Huống chi bây giờ cô không sống về đêm, ngày nào cũng dậy vào lúc bình minh.
Nhưng buổi sáng có hơi gấp, bây giờ có xe đạp, cô đạp xe đi chợ mua đồ ăn nhanh hơn đi bộ nhiều.
Suy cho cùng, nghĩ đến mùa đông giá rét, trời mưa tuyết rơi khiến thời tiết xấu vô cùng, chuyển thành xe buýt giúp việc đi lại của cô dễ dàng hơn, chất lượng được nâng cao.
Nhất là sau khi xe buýt vào huyện, sẽ dừng ở cửa chính cơ quan huyện, xuống xe không cần phải đi bộ nhiều, hết giờ làm ra khỏi cổng là lên xe ngồi.
Sau kỳ nghỉ lễ, cô chỉ làm việc hai ngày, sau đó nghỉ ngày chủ nhật.
Tuy chỉ được nghỉ lễ một ngày nhưng không hẳn là như vậy, không cần ở uỷ ban suốt ngày. Kiều Vi hy vọng những người ở đời sau lên kế hoạch nghỉ lễ có thể nhìn những người đi trước đã làm như thế nào.
Chủ nhật, chủ nhiệm Lục của hợp tác xã cung tiêu cũng chính là bố của Lục Mạn Mạn, dẫn Lục Mạn Mạn mang theo rất nhiều đồ đến nhà thăm hỏi.
Lục Mạn Mạn đã xem mắt thành công.
Hiện cô ấy đang quen đại đội trưởng mà Nghiêm Lỗi giới thiệu kia.
Nghiêm Lỗi là người giới thiệu, vừa được xem là bà mối, vừa là nhà trai, lãnh đạo cấp trên. Vì vậy chủ nhiệm Lục đã dẫn Lục Mạn Mạn tới nhà thăm hỏi.
Hai người đàn ông ngồi trong sân hút thuốc nói chuyện phiếm.
“Nhiều người giới thiệu như vậy, nhưng vừa thấy Tiểu Lý thì tôi đã biết đoàn trưởng Nghiêm thật là để ý.” Chủ nhiệm Lục cảm thán: “Ban đầu mẹ Mạn Mạn không muốn tìm người làm trong quân đội, nhưng thấy Tiểu Lý thì gật như gà mổ thóc.”
Đại đội trưởng Lý tuấn tú lịch sự, nói chuyện tự nhiên. Mặc dù trong nhà làm nông nhưng đã học qua tiểu học, trong quân đội cũng có chí tiến thủ, cử chỉ nam tính thẳng thắn.
Mẹ Lục Mạn Mạn vừa nhìn thích ngay!
Cho nên mê ngoại hình đẹp không phải thuộc tính bỗng nhiên xuất hiện, nhất định là di truyền từ người nào đó.
Chủ nhiệm Lục là nhân viên vật tư của hợp tác xã cung tiêu, vào Nam ra Bắc, gặp qua vô số người. Vừa nhìn là biết thằng nhóc đó sẽ có tương lai tươi sáng.
Hỏa ra thì biết trong nhà có nhiều anh em, theo quy định ở quê, bố mẹ muốn sống cùng với con trai cả, không tới lượt đại đội trưởng Lý. Sau này Lục Mạn Mạn không cần hầu hạ mẹ chồng.
Lương anh ta ở cấp hai mươi, một tháng được bảy mươi hai tệ, hơn công nhân bình thường khoảng hai tháng rưỡi tiền lương. Mỗi tháng anh ta gửi về nhà mười tệ.
Vậy là bản thân giữ lại sáu mươi hai tệ.
Chủ nhiệm Lục rất hài lòng với tỉ lệ phân chia này.
Khi ông ấy quay đầu nhìn hai mẹ con, chỉ thấy họ cười ngây ngô với thằng nhóc đó.
Mẹ Lục Mạn Mạn càng nhìn càng thích. Nếu chính mình có thể tìm được người đàn ông đẹp trai như vậy thì ngoại hình của con gái sẽ xinh đẹp hơn.
Nhưng không sao, có con rể như vậy, tương lai cháu trai cháu gái đều sẽ xinh đẹp.
Khi Lục Mạn Mạn gặp Tiểu Lý đã ngẩn ngơ đứng im tại chỗ, nghĩ tới chuyện kết hôn.
Hoàn toàn là bản sao lúc trẻ của đoàn trưởng Nghiêm.
Chính là gu của cô ấy!
Cảm ơn chị của tôi!
Kiều Vi và Lục Mạn Mạn ở trong phòng nói chuyện riêng khá lâu, nhân cơ hội này phổ cập cho em gái một số kiến thức về sinh lý học.
Lục Mạn Mạn nghe mà mặt đỏ bừng, liên tục gật đầu: “Được, em biết rồi, dạ dạ!”
Tiếng gọi của bố Lục Mạn Mạn vang lên ngoài phòng khách: “Mạn Mạn à!”
Hai bố con đi ra ngoài.
Bên ngoài, chủ nhiệm Lục bắt tay Nghiêm Lỗi: “Mọi việc đều nhờ cậu!”
Nghiêm Lỗi nói: “Đừng khách sáo.”
Chủ nhiệm Lục gọi con gái: “Đi thôi!”
Trông có vẻ vội vàng.
Kiều Vi khách sáo mời họ ở lại một lát nhưng hai bố con không ở lại mà đi ngay.
Kiều Vi hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Nghiêm Lỗi nói: “Anh đề xuất với họ là nên kết hôn vào tháng này, có lẽ bây giờ ông ấy về nhà bàn bạc với mẹ Lục Mạn Mạn rồi.”
Kiều Vi: “Hả?”
Kiều Vi ngơ ngác: “Mới quen vài ngày thôi mà?”
Nghiêm Lỗi nhìn cô: “Chúng ta cũng mới biết nhau một tuần đã đăng ký kết hôn rồi.”
Kiều Vi sững người.
Thực sự, đúng là vậy.
Đi xem mắt, ba ngày sau cho câu trả lời chắc chắn, sau khi xác nhận thì anh xin nghỉ để hai người đi chụp ảnh đăng ký kết hôn.
Thông thường việc hẹn hò, kết hôn sẽ diễn ra khoảng vài tháng. Chủ yếu là nhà gái phải chuẩn bị của hồi môn, may quần áo và chăn bông mới tốn khá nhiều thời gian. Nhà trai dọn dẹp phòng mới, chuẩn bị đồ dùng trong nhà, vẻ vang hơn là “ba mươi sáu chân”, nếu chuẩn bị đầy đủ là có thể kết hôn rồi.
Nhưng Kiều Vi Vi một thân một mình, nhà mẹ đẻ mất hết nên không có ai chuẩn bị của hồi môn cho cô ấy.
Nhất là nhà cô ấy là khu nhà dành cho công nhân viên chức trong đại viện, cô ấy không có quyền sở hữu căn nhà này, tuy trước đây gia đình ở đó nhưng thật ra nó thuộc quyền sở hữu của nhà máy. Nếu cô ấy tiếp nhận công việc của bố thì vẫn có thể ở, nhà máy sẽ không lấy lại.
Nhưng cô ấy không làm được nên người trong nhà máy đã trao đổi với cô ấy.
Nếu cô ấy không làm được công việc này thì không thể ở căn nhà này được nữa.
Trước đây một nhà ba thế hệ ở không thành vấn đề, bây giờ cô ấy không phải công nhân viên chức nhưng lại chiếm lấy, ngoài kia có nhiều người xếp hàng xin nhà nhìn chằm chằm, ai chịu để một cô gái mồ côi độc chiếm mấy phòng trong căn nhà này chứ.
Kiều Vi Vi lựa chọn kết hôn, sau khi hẹn hò một tuần thì đi nhận giấy đăng ký kết hôn, thu dọn đồ đạc rồi được người chồng mới cưới đón từ thành phố Lâm đến trấn Hạ Hà Khẩu.
Kiều Vi ôn lại đoạn ký ức này, dừng một chút nói: “Vậy anh cũng đừng dính đến chuyện nhà người ta.”
Nghiêm Lỗi hơi do dự.
Kiều Vi thấy vậy hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Nghiêm Lỗi nhìn Kiều Vi, dè dặt nói: “Bên đại viện đang trống một căn nhà. Chính là… Căn nhà đã được trả lại kia… Bây giờ vẫn chưa có nhiều người biết. Nếu tháng này Tiểu Lý kết hôn thì anh có thể giúp cậu ta một chút…”
Nhà ở có hạn, người doanh trưởng liên quan đến việc để lộ bí mật kia nhất định phải cuốn gói rời đi. Ngôi nhà sẽ bỏ trống. Bây giờ không có người nào biết, Nghiêm Lỗi phải nắm chặt cơ hội này.

Qua cái thôn này không còn có nhà trọ khác.
Bỏ lỡ cơ hội này, nếu Lục Mạn Mạn và đại đội trưởng Lý muốn nộp đơn xin nhà thì chỉ có những ngôi nhà cũ ở khu cũ.
“Vì nhà ở mà kết hôn…” Kiều Vi cảm xúc lẫn lộn.
Nghe có vẻ rất buồn nhưng cuộc sống vốn là vậy, chỉ có thể dựa vào điều kiện khách quan thôi.
Không thể so sánh với những yêu cầu về chuyện tình yêu và kết hôn trong xã hội giàu có của thế hệ sau được.
“Được rồi, chúng ta chỉ đề xuất mà thôi.” Cô nói: “Vả lại có kết hôn hay không là do Mạn Mạn quyết định.”
“Đúng vậy, dù sao cũng là do bọn họ tự quyết định.” Nghiêm Lỗi vui vẻ: “Chúng ta chỉ đề xuất.”
Nói như vậy khiến Kiều Vi dễ chịu hơn một chút.
Cuối cùng thì không thể quyết định cuộc sống của người khác.
Nhưng cô liếc nhìn Nghiêm Lỗi: “Sao vừa nãy anh lại căng thẳng?”
Vẻ mặt đoàn trưởng Nghiêm khẩn trương: “Không có, anh căng thẳng làm gì.”
Kiều Vi liếc anh.
“Ngôi nhà cũng đang trống, nếu đã làm người tốt thì tốt cho trót. Không thể bỏ dở giữa chừng, làm cho đến nơi đến chốn. Nếu không nỗ lực lúc trước đều công cốc.” Cô xoay người đi vào nhà: “Anh yên tâm đi, bây giờ em ở ngôi nhà này rất thoải mái, không muốn chuyển đi.”
Đoàn trưởng Nghiêm lẽo đẽo theo sau: “Đúng vậy, anh biết em hiểu chuyện mà.”
Nịnh hót được luôn.
Khóe miệng Kiều Vi giật giật.
Cô không dám so sánh suy nghĩ của mình với người ở thời đại này.
Khi có chuyện tốt, cô phải tranh thủ cho bản thân.
Nhưng Nghiêm Lỗi là người có ý thức cao, là nhân vật được thiết lập. Không! Không! Đương nhiên anh có ý thức cao, không phải bởi vì đây là nhân vật được thiết lập. Đứng từ góc độ của Kiều Vi, lợi ích thực sự đã được cho đi. Dù gì nhân vật đã được thiết lập rồi, về lâu dài, đối với con đường chính trị của anh mà nói là chính xác.
Không cần thiết vì ngôi nhà gạch đỏ trước mắt mà phá huỷ công sức bấy lâu nay.
Những ngôi nhà trong đại viện không có nhà vệ sinh riêng nên thống nhất dùng nhà vệ sinh công cộng. Là nhà vệ sinh khô, không có gì khác nhau, nửa đêm bị tiêu chảy còn phải ra ngoài đi vệ sinh, nếu có một nhà vệ sinh khô trong sân nhà mình thì thuận tiện hơn nhiều.
Nước máy cũng không ở trong nhà mà ở khu vực công cộng, không thuận tiện bằng có giếng riêng trong nhà mình.
Kiều Vi đang cân nhắc có nên dùng nước máy trong nhà không, nhưng điều này không cần thiết, hoàn toàn không cần thiết.
Cô vẫn còn đang suy nghĩ chuyện của Lục Mạn Mạn: “Thực sự kết hôn nhanh như vậy sao?”
Giới thiệu đối tượng là một chuyện, đột nhiên hai người mà mình giới thiệu mới quen biết vài ba ngày đã kết hôn lại là một chuyện khác.
Quá áp lực.
Trên đường về, chủ nhiệm Lục nói cho Lục Mạn Mạn biết chuyện mà Nghiêm Lỗi nói với ông ấy: “Đừng đi khắp nơi nói lung tung, hiện tại ngôi nhà này không có ai biết. Nếu con nói ra ngoài, lỡ như bị người khác cướp mất thì đừng có mà khóc.”
Khuôn mặt Lục Mạn Mạn nóng lên: “Thật, thật sự phải kết hôn sao?”
Chủ nhiệm Lục nói: “Bỏ lỡ thì sẽ không có nữa. Đây chính là ngôi nhà ngói gạch đỏ trong đại viện, trước cửa là nhà trẻ, sinh con xong thì gửi ở đó, không ảnh hưởng đến việc kiếm tiền. Không có gì thuận tiện hơn nữa.”
Lục Mạn Mạn gật đầu liên tục nói: “Nhưng có cần bàn bạc với Lý Ái Quốc một chút hay không. Lỡ như, lỡ như anh ấy không muốn kết hôn nhanh như vậy thì sao?”
Chủ nhiệm Lục bị cô gái ngốc chọc cười: “Cậu ấy không muốn á? Nếu cậu ấy biết chuyện này thì càng muốn hơn bất kì ai.”
Được lãnh đạo giới thiệu, là con gái của chủ nhiệm hợp tác xã cung tiêu, ngoại hình không xấu, cô ấy lại là phát thanh viên của trạm phát thanh tại thị trấn, nếu kết hôn ngay thì lãnh đạo sẽ giúp anh ta có nhà ở.
Lý Ái Quốc không phải kẻ ngốc, có lẽ còn muốn kết hôn ngay trong đêm.
“Bố chỉ không ngờ…” Chủ nhiệm Lục chắp tay sau lưng, vừa đi vừa cảm thán: “Nhà của đoàn trưởng Nghiêm lại như thế này…”
Chủ đề đã thay đổi, Lục Mạn Mạn bình tĩnh trở lại nói: “Con cũng không ngờ.”
Kiều Vi nhanh nhẹn, biết cách chăm sóc người khác như vậy, lại là người nhà của cán bộ cấp đoàn, trước khi đến Lục Mạn Mạn còn tưởng tượng trong nhà của Kiều Vi rất hoành tráng. Kết quả là… Một ngôi nhà đất?
Cô ấy có nghe nói nhà trong khu cũ đều là nhà cũ được sửa lại, không được tốt lắm.
Trước đây, cô ấy nghe nói khi nhà trong đại viện mới xây xong, vì việc phân chia nhà ở mà rất người âm thầm tranh đấu, nào là nhờ quan hệ để đi cửa sau, nào là gặp lãnh đạo khóc lóc kể khổ. Người trong thị trấn cũng thấy sôi nổi.
Nhưng thực sự không ngờ nhà ở khu cũ lại như vậy.
Lục Mạn Mạn thương cảm cho chị Vi của cô ấy.
“Hay là… Chúng ta đừng nộp đơn xin.” Cô ấy nói: “Nếu có nhà trống thì để lại cho hai người họ!”
“Đừng ngốc.” Chủ nhiệm Lục nói: “Nếu đoàn trưởng Nghiêm nói chuyện này với chúng ta thì cậu ấy sẽ không tự mình đi nộp đơn xin.”
Đúng là nhìn nhà đất khiến người ta xót xa, nhưng chủ nhiệm Lục rất tinh tường, trong sân được dọn dẹp gọn gàng, tường trắng trong nhà cũng sạch sẽ, các vật dụng trong nhà đều đầy đủ. Tuy nhìn bên ngoài giản dị nhưng cuộc sống lại rất thoải mái.
“Tuổi còn trẻ mà đã là cán bộ lớn, cậu ấy không hiểu rõ bằng con sao?”
“Con nhận phần ân tình này là được.”
Kiều Vi đợi sáu, bảy ngày, nhân dịp nghỉ trưa cầm biên lai thanh toán để lấy ảnh chụp.
Tiệm chụp ảnh thật sự để ảnh gia đình ba người họ trong tủ kính. Không những vậy, còn lấy ảnh của từng người để trưng bày.
Không ngờ bọn họ lại làm người mẫu miễn phí cho tiệm chụp ảnh.
Nhưng không thể bảo vệ quyền lợi của mình trong thời đại này.
Tiệm chụp ảnh quốc doanh cho họ làm mẫu chính là cho họ thể diện.
Đến nỗi người ở thời đại này còn vui mừng và tự hào vì điều này. Ngày đó Nghiêm Lỗi nghe xong cũng đắc ý lắm.
Anh thật sự rất vui.
Vả lại ảnh chụp rất đẹp, trên mặt ba người tràn đầy nụ cười hạnh phúc.
Gia đình ba người trông hạnh phúc mỹ mãn.
Nhân viên ở tiệm chụp ảnh thấy cô còn nói: “Là cô à. Có thấy ảnh trong tủ không?”
Giống như tranh công.
Ra vẻ “cô mau vui vẻ đi”.
Đúng là thời đại đặc biệt, Kiều Vi dở khóc dở cười, chỉ có thể tự nói với bản thân như vậy.
Cầm ảnh chụp về nhà, Nghiêm Lỗi thật sự rất hài lòng.
Khung tranh lớn trên tường cũng được tháo xuống ngay hôm đó.
Lúc này trong nhà ai cũng treo khung tranh lớn như vậy trên tường, bên trong để rất nhiều ảnh.
Kiều Vi uống một ngụm nước, xoay người thì thấy Nghiêm Lỗi đã làm xong, lại treo lên lần nữa.
Kiều Vi nhìn thoáng qua, hơi giật mình: “Ảnh chụp trước kia đâu?”
Ảnh chụp của Kiều Vi Vi đâu.
Nghiêm Lỗi treo lại khung tranh lên tường: “Anh lấy ảnh mới đè lên rồi.”
Anh dừng một chút rồi nói: “Ảnh mới rất đẹp.”
Sau khi treo xong, anh lùi ra phía sau một bước ngắm nghía, cũng không xoay người.
Kiều Vi im lặng đứng phía sau nhìn bóng lưng của anh.
Nhà họ Lục và đại đội trưởng Lý lần lượt thông báo chuyện kết hôn của Lục Mạn Mạn và đại đội trưởng Lý đã được quyết định.
Gia thế Lục Mạn Mạn trong sạch, bản thân lại là nhân viên làm việc ở chính quyền thị trấn, hoàn toàn không có vấn đề gì.

Bình Luận (0)
Comment