Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn

Chương 54

Đây thật sự là đánh bậy đánh bạ, anh nghĩ thế.
Thì ra còn có thể như vậy.
Liên tục thay đổi mấy lần, cảm nhận được sự kỳ diệu, bản năng trời sinh của đàn ông không bị kìm nén nữa.
“Anh thấy em nằm nghiêng cũng mỏi, hay là em nằm sấp đi.” Nghiêm Lỗi bình tĩnh dò hỏi.
Ừm, khả năng tự học rất mạnh.
Kiều Vi vờ vịt nói: “Vậy anh thế nào?”
Nghiêm Lỗi nói: “Anh không sao, thế nào cũng được, em không bị đau lưng là được.”
Kiều Vi vùi mặt vào gối đầu vỏ trấu: “Ừm!”
Ba lần thay đổi tư thế, dường như Nghiêm Lỗi phát hiện ra thế giới mới.
Sau đó từ nằm sấp biến thành quỳ thế nào anh cũng không nhớ rõ.
Mãi cho đến khi nằm xuống, anh vẫn còn cảm giác không chân thật.
Bọn họ đã làm gì vậy?
Làm như vậy được không? Đúng không? Ổn không?
Cô không tức giận chứ?
Lưu manh quá!
Thậm chí Nghiêm Lỗi vô thức cảm thấy bối rối.
Vừa ngượng ngùng lại chưa thỏa mãn.
Kiều Vi vô cùng mệt mỏi, cô tựa vào lòng anh phàn nàn: “Giường cứng quá, đầu gối đau.”
Nghe có vẻ không hề tức giận vì chuyện đó.
Vậy sau này có thể làm thế nữa không?
Sự lúng túng của Nghiêm Lỗi tan biến, anh mừng rỡ, vội vàng vỗ lưng cô: “Mai này trải thêm một lớp nữa.”
Mặc dù đầu gối hơi đau nhưng đêm nay Kiều Vi vô cùng thỏa mãn, cô tiêu hao quá nhiều sức nên lầm bầm vài câu đã ngủ mất.
Nghiêm Lỗi nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống, âm thầm đứng dậy đi ra sân.
Dụng cụ tránh thai này vô cùng phiền phức, dùng xong nhất định phải rửa ngay. Rửa sạch lau khô, cất vào hộp giấy, còn phải xoa bột phấn ở trong và ngoài cho đều, không thì vật cao su này sẽ dính lại, vô cùng phiền phức.
Nghiêm Lỗi lại bước nhẹ về phòng, chuẩn bị xong xuôi mới cất vào tủ quần áo.
Ngày mai còn phải lấy ra sử dụng.
Chỉ là anh vừa nằm xuống lại khó chìm vào giấc ngủ.
Anh quay đầu nhìn Kiều Vi, tất cả đèn đã tắt, trong bóng tối chỉ mơ hồ nhìn thấy bóng dáng cô.
Anh đưa tay chạm lên vai cô, nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay.
Kiều Vi lẩm bẩm nói: “Ngủ đi…”
Sau đó không nói gì nữa.
Ngày thứ ba nắng sớm vô cùng tươi đẹp.
Sáng sớm, Nghiêm Lỗi ra khỏi phòng, ánh nắng vàng nhạt chiếu lên mặt vô cùng thoải mái.
Anh gài móc cài, lấy mũ dưới mái hiên đội lên, nhìn ba chiếc gối tựa trên giường trúc của Kiều Vi.
Anh đã đồng ý làm cỏ khô cho cô, không thể quên được.
Nghiêm Lỗi nhìn ba chiếc gối tựa kia đang xếp ngay ngắn, cảnh tượng hôm qua hiện lên, anh nhìn đủ rồi mới phấn chấn đi ra ngoài.
Hôm qua Kiều Vi mất quá nhiều sức, hôm nay còn dậy trễ hơn Nghiêm Tương.
Cô ngáp một cái xoa eo đi ra ngoài, Nghiêm Tương đã bắt đầu đào hố.
Đối với trẻ con, hố cát này là công trình to lớn trong đời cậu bé, ý chí chiến đấu sục sôi.
Hôm nay cô dậy quá muộn, cô nhìn đồng hồ, có vẻ nhà ăn ở đại viện đóng cửa rồi. Cô hơi áy náy, hỏi Nghiêm Tương: “Có đói bụng không?”
Nghiêm Tương tươi cười nói: “Con ăn bánh quy rồi.”
Trước kia Kiều Vi nghe mẹ nói, thế hệ của bọn họ khi còn bé, trong nhà có gì ngon phải hỏi bố mẹ đồng ý mới được mở ra ăn. Bởi vì có thể những thứ đó không phải dành cho người nhà ăn mà đem đi làm quà.
Cho nên hôm qua sau khi mua bánh về cô mở ra, bảo Nghiêm Tương nhìn cô để trong ngăn tủ nào, nói với cậu bé: “Ở đây, đã khui rồi, con muốn ăn thì tự lấy. Mua bánh quy về cho người nhà ăn nhưng con không được ăn nhiều, không thì đến giờ cơm sẽ không ăn cơm đàng hoàng được.”
Nghiêm Tương vui vẻ đáp lời.
May mà hôm qua cô nói với Nghiêm Tương như thế, hôm nay không có cô, chính cậu bé vẫn biết đi lấy bánh quy ăn mới không bị đói.
Kiều Vi làm súp trứng chần, phải đảm bảo mỗi ngày bạn nhỏ có dinh dưỡng ít nhất từ một quả trứng.
Cô cho rất nhiều dầu vừng, Nghiêm Tương ở cạnh hố cát ngửi thấy mùi thơm: “Ôi…”
Kiều Vi uống rất nhanh, uống xong cô đi tản bộ phát hiện Nghiêm Tương vẽ mấy đường xiêu vẹo trong hố cát.
Mặc dù không đều nhưng vẫn chia hố cát thành mấy mảnh bằng nhau.
Trong đó một mảnh đã đào hôm qua.
Kiều Vi nhìn một lúc, quay đầu gọi: “Tương Tương, con qua đây.”
Nghiêm Tương vừa cắn vỡ lòng đỏ trứng, vội hút lòng đỏ, quệt miệng nói: “Con đến đây.”
Kiều Vi chỉ vào vạch kẻ hố cát: “Cái này có ý gì?”
Chẳng lẽ giống như cô nghĩ.
Quả nhiên, Nghiêm Tương chỉ vào hố cát nói: “Chỗ này là chỗ đào hôm qua, chia thành như vậy, như vậy và như vậy, mỗi mảnh đều như nhau, mỗi ngày con đào một ít.”
“Mẹ.” Cậu bé ngẩng đầu lên, đôi mắt óng ánh: “Con đếm rồi, con phải đào năm mảnh nữa, mỗi ngày một mảnh, con đào năm ngày là xong.”
Kiều Vi: “…”
Không đúng, con mới mấy tuổi chứ?
Sao con có thể làm việc trật tự có kế hoạch như vậy?
Kiều Vi kiểm tra ký ức của nguyên chủ, nguyên chủ từng dạy Nghiêm Tương đếm từ một đến mười nhưng chỉ có thế, không có gì hơn, dù sao cậu bé còn nhỏ.
Cậu bé đang tuổi vào nhà trẻ, nội dung học tập chủ yếu của bọn trẻ là mặc quần áo, cài nút, tự mình c.ởi quần đi tiểu, kéo quần lên.
Nhưng cô luôn cảm thấy Nghiêm Tương… Không chỉ biết chừng này.
Trong khu đại viện còn có một nhà trẻ và lớp mẫu giáo để chăm sóc trẻ em.
Thậm chí có thể đưa đứa bé mấy tháng tuổi qua đó.

Đây là việc nội bộ cho nên cô giáo là người nhà quân nhân ở khu đại viện này, sẵn tiện giải quyết việc làm của người nhà quân nhân. Bởi vì có nhiều người thân cán bộ chuyển đến nên thậm chí từng có một lần xuất hiện việc số lượng ‘Thầy cô’ còn nhiều hơn trẻ em.
May mà tất cả mọi người lại sinh con nên nhanh chóng cân bằng số lượng trẻ em.
Trước kia nguyên chủ từng đi xem chỗ đó, phát hiện những ‘Cô giáo’ kia đều là phụ nữ nông thôn, không chỉ không biết chữ mà vấn đề vệ sinh rất kém.
Trong chuyện trẻ con, thường xảy ra chuyện ‘Cô giáo’ cũng bao che để con nhà mình đánh con nhà khác.
Các phụ huynh đánh nhau cũng không phải lần một lần hai.
Đương nhiên quan trọng nhất vẫn là vấn đề vệ sinh, nguyên chủ có bệnh thích sạch sẽ, rất nhiều lần cách làm của cô giáo vợ quân nhân kia giẫm vào giới hạn của cô. Cô không thể nào đưa Nghiêm Tương đến đó, đành giữ ở nhà.
Rõ ràng Nghiêm Tương là đứa trẻ vô cùng thông minh, Kiều Vi thu xếp lại ký ức, cô phát hiện ra nhà trẻ và mẫu giáo không thể dạy được gì cho trẻ con cả, chỉ có thể cung cấp chức năng cơ bản là trông trẻ.
Bởi vì vài người nhà quân nhân có công việc, không thể đưa con theo nên cần nơi này.
Sau khi Nghiêm Tương ăn hết bát súp trứng chần, Kiều Vi rửa bát, Nghiêm Tương đi tìm xẻng nhỏ, còn cô cầm thùng: “Mẹ, đi thôi!”
Một ngày của cậu bé như thế nào?
Nhặt đá cuội.
Đào hố cát.
Ăn cơm trưa, ngủ trưa.
Tiếp tục nhặt đá cuội.
Tiếp tục đào hố cát.
Ăn cơm chiều, ăn trái cây.
Chơi với bố, nghe mẹ kể chuyện.
Đi ngủ.
Ồ, hôm nay cũng là một ngày vui vẻ.
Kiều Vi lau tay, không vội đi: “Con đi theo mẹ.”
Cô đưa Nghiêm Tương đến phòng sách, lấy giấy và bút ra viết mấy chữ, dạy cậu bé: “Đây là chữ công, công trong công việc, công nhân. Đây là người, người công nhân, người dân, đàn ông, phụ nữ. Đây là nữ, mẹ là nữ, bố và Tương Tương là nam. Đây là đồng ruộng, đây là sức trong sức mạnh. Ruộng phía trên, sức phía dưới tạo thành chữ mới là chữ nam, Tương Tương và bố là nam.”
Nghiêm Tương nói: “Triệu Đại Đại là nam, anh Cương Tử, Hoa Tử, Quân Quân là nam. Mẹ và dì Dương là nữ, chị Anh Tử và bé Năm cũng là nữ. Nam đi vào nhà tắm nam, nữ vào nhà tắm nữ.”
“Đúng thế, Tương Tương thông minh quá.” Kiều Vi khen cậu bé.
Cô dạy cậu bé mấy chữ công việc, người, nữ, ruộng, sức và nam.
“Chúng ta đi nhặt đá cuội, về nhà mẹ kiểm tra Tương Tương, xem Tương Tương có quên mấy chữ này không. Nếu con chưa quên thì mẹ sẽ dạy Tương Tương nhiều chữ hơn.”
Nghiêm Tương không vui: “Con còn phải đào hố cát.”
Mẹ sao thế, làm chậm trễ công trình to lớn của mình.
Kiều Vi chớp mắt: “Vậy nếu Tương Tương có thể học thuộc những chữ này vậy mẹ sẽ thưởng cho con một viên kẹo nhé?”
Trong nhà có kẹo, loại kẹo gói trong giấy.
Nhưng sợ cậu bé ăn kẹo không kiểm soát, lượng đường cao. Ngày nào Kiều Vi cũng chú ý đến lượng ăn của cậu bé, bình thường mỗi ngày ăn hai hoặc ba viên, không thể nhiều hơn.
Quả nhiên, ánh mắt Nghiêm Tương lập tức lóe sáng.
Quá tốt, Kiều Vi xuyên sách, tiếp quản chồng, tiếp quản con, bây giờ cũng nên đưa việc dạy dỗ con vào danh sách việc quan trọng.
Nhưng lúc cô đưa tay ra xoa đầu Nghiêm Tương, trái tim bỗng hẫng một nhịp.
Cảm giác vừa chua xót lại hối hận tràn ngập trong lòng, nhưng lại lập tức biến mất, trở nên thoải mái.
Kiều Vi đè lên vị trí trái tim.
Kiều Vi Vi, giao đứa bé này cho tôi, cô yên tâm đi.
Nghiêm Tương đúng là đứa trẻ có trí nhớ tốt.
Chỉ cần dành ít thời gian dạy cậu bé sáu chữ, cũng không để cậu bé viết mà chỉ yêu cầu phân biệt được mặt chữ.
Cậu bé có thể nhớ tất cả.
Hai mẹ con đi đến bờ sông nhặt nửa thùng đá cuội rồi trở về, Kiều Vi kiểm tra cậu bé thì thấy một chữ cũng không sai.
Đương nhiên làm mẹ phải giữ lời hứa, cô thưởng cho đứa trẻ một viên kẹo ngay tại chỗ.
Nghiêm Tương nắm chặt kẹo trong tay, không vui vẻ ăn ngay lập tức mà suy nghĩ một chút rồi nói: “Mẹ, con còn biết những chữ khác nữa, nếu con nhận ra được thì mẹ có thể thưởng cho con thêm một viên kẹo nữa không?”
Dĩ nhiên Kiều Vi nghe xong cảm thấy rất vui: “Được chứ.”
Kiều Vi nghĩ thầm một đứa trẻ thì có thể biết được bao nhiêu chữ, cô nói: “Con biết chữ gì, nói cho mẹ nghe xem nào.”
Nghiêm Tương nghe vậy, phấn khích xoay người chạy đi.
Kiều Vi: “?”
Thoáng chốc, Nghiêm Tương mang quyển sách “Cuộc phiêu lưu của Tiểu Bố Đầu” tới.
À, ra là dùng sách để tìm chữ.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, cô ấy đã đọc quyển sách này cho Nghiêm Tương rất nhiều lần rồi, khi Kiều Vi xuyên tới thì vẫn tiếp tục đọc nên có thể nhận biết được vài chữ cũng không có gì lạ.
Đầu tiên, Nghiêm Tương chỉ vào bìa sách đọc: “Tiểu, bố, đầu, cuộc, phiêu lưu, của.”
Những ngón tay trắng nhỏ của cậu bé chỉ đúng từng chữ.
Kiều Vi vỗ tay khen ngợi: “Giỏi quá!”
Đang chuẩn bị tìm thêm một viên kẹo nữa cho Nghiêm Tương, Nghiêm Tương lại sột soạt lật quyển sách ra.
Kiều Vi: “?”
Lật tới trang đầu tiên của quyển sách, Nghiêm Tương dùng ngón tay chỉ vào đoạn văn bắt đầu đọc từng chữ.
Tuy lúc đầu có hơi lắp, nhưng… Trên cơ bản vẫn có thể nối thành câu.

Bình Luận (0)
Comment