Nghe thấy những lời này của Tô Du, chủ nhiệm Lưu tỏ ra buồn rầu, "Đừng nói nữa, công xưởng chúng ta làm sao so được với người ta. Người ta làm trong đơn vị lớn, mà bây giờ nước ta còn đang luyện thép với quy mô lớn, bọn họ được coi trọng. Đơn vị công nghiệp nhẹ như chúng ta làm sao so được với đơn vị công nghiệp nặng của người ta được?"
Tô Du lắc đầu, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng buồn bực, trách mình bỏ chạy vào trong công xưởng tầm trung này. Nếu hiện giờ cô làm trong công xưởng sắt thép thì giờ tốt biết mấy, khéo bây giờ còn được ở trong nhà to ấy chứ.
Giờ thì hay rồi, muốn ở trong nhà đẹp còn phải quanh co lòng vòng, đây chính là là nhược điểm do xuất phát điểm quá thấp.
Cầm giấy tờ đặt xe, Tô Du liền nói, "Chúng ta đã quyết định thế này rồi, chú đừng để người ta sử dụng vào giờ đó đấy."
Chủ nhiệm Lưu xua tay, "Chú biết mà, đã viết ra giấy rồi sao còn có thể đưa cho người khác sử dụng chứ, đến lúc đó tất cả mọi người đều khó xử. Chú sẽ làm việc theo nguyên tắc."
Lúc này đây, Tô Du đã yên lòng, có câu nói thế này: ra tay trước thì chiếm được lợi thế, song cũng không được để người khác lợi dụng sơ hở của mình.
Đặt xe xong, Tô Du mới trở về phòng làm việc của mình. Cô đến muộn hơn bình thường hai mươi phút. Thấy Tô Du đến muộn, ủy viên Hồ tò mò nói, "Tiểu Tô à, sao hôm nay đến muộn thế?"
"Em đến đây từ sớm, nhưng đến báo báo với chủ tịch Tôn trước. Thấy văn phòng ông ấy chưa được quét dọn nên em hỗ trợ quét tước một chút. Dù sao ông ấy cũng là chủ tịch công đoàn chúng ta, có thế nào cũng phải có môi trường làm việc sạch sẽ chứ, nếu để người bên ủy ban công xưởng thấy lại cười nhạo. Sau đó, em vừa định quay về thì chủ tịch Tôn bảo em đi đặt xe trước, em lại qua ban hậu cần một chuyến để đặt xe." Cô lấy giấy tờ đặt xe ra cho ủy viên Hồ xem.
Ủy viên Hồ vừa nhìn, ồ, đúng là vậy.
"Trước đây thấy Tiểu Lâm cũng chẳng bận bịu gì, hôm nào cũng đúng giờ mới đến làm. Em nói xem, em vừa qua đó đã bận thế này rồi, từ đó có thể thấy bên chỗ chủ tịch Tôn cũng có nhiều việc phải làm đấy chứ."
Tô Du gật đầu, "Em cũng cảm thấy nhiều việc, nhưng em nhớ đến công việc bên này, nên vội vã quay về đây, cũng không thể làm chậm trễ công việc của chúng ta được."
Ủy viên Hồ cười nói, "Em cứ giải quyết hết các công việc bên chỗ chủ tịch Tôn là được. Sao có thể để một mình em làm kiêm hai chức chứ, thế không phải mệt chết à? Không được, phía bên chị cũng phải tranh thủ thời gian tuyển người thôi, đợi lát nữa phải nói với bên ủy ban công xưởng, bảo họ dán thông báo tuyển công nhân lên thôi."
Tô Du cười nói, "Em cố gắng một chút, cũng không cảm thấy mệt. Em rất vui vì có thể làm việc cho đơn vị mình. Ủy viên Hồ chị đừng sốt ruột, cứ làm từ từ thôi. Quan trọng nhất là phải tuyển được người tài, dù sao sau này tất cả chúng ta đều là chiến hữu cách mạng với nhau. Chị đừng lo lắng vì em nhé, thế thì em có lỗi với tổ chức lắm."
Em đây còn chưa ngồi nóng mông đâu, bà chị già cũng đừng tìm cách đưa em về, thế thì còn gì thú vị nữa.
"Đúng là phải tuyển chọn nhân sự kỹ càng." Ủy viên Hồ gật đầu đồng ý.
Ban đầu vốn định bàn giao lại công việc cho cán bộ Lâm, nhưng cán bộ Lâm đã xin nghỉ một ngày để lấy cớ tạm thời rời khỏi cương vị công tác. Tô Du cũng không rảnh rỗi, tự mình tiếp tục làm việc của mình. Cô đã tổng kết thành tích cuộc thi từ hai ngày trước, hiện giờ chỉ cần phát thông báo nữa là xong.
Hiện giờ vẫn chưa đến lúc tiến hành khen thưởng cho những nhân viên có thành tích mà mới chỉ thông báo cho mọi người nắm bắt được mà thôi. Phải chờ đến khi cuộc thi giữa mười hai đơn vị kết thúc mới tiến hành khen thưởng, cũng chính là tăng lương cho những nhân viên công chức tương ứng.
Tô Du vừa viết báo cáo tổng kết và bảng công bố thành tích xong liền giao cho ủy viên Hồ xét duyệt.
Chưa bàn đến chuyện khác, là một bà chủ nhỏ thường xuyên xem báo cáo và các loại bảng biểu báo cáo, báo cáo và bảng biểu do Tô Du làm đều rất xuất sắc, vừa xem là hiểu ngay.
Điều duy nhất khiến cô cảm thấy phiền muộn chính là ở đây không có máy tính, chuyện gì cũng phải làm thủ công. Để làm ra bảng biểu này, cô phải ngồi vẽ suốt một buổi tối.
Khi ủy viên Hồ vẫn đang xem, Tô Du đã nhìn đồng hồ treo tường trong văn phòng, rồi sau đó đứng lên, "Ủy viên Hồ, em đi báo cáo chuyện xe cộ cho chủ tịch Tôn nhé, tránh để ông ấy bận làm việc lại quên mất." Cũng không thể để lãnh đạo cũ cảm thấy mình vừa tìm được lãnh đạo lớn đã quên mất cô ấy, phải chào hỏi tử tế trước mới được.
Ủy viên Hồ gật đầu, "Em đi đi, chị xem trước một chút đã, đợi em quay lại chị sẽ nói với em sau."
Lúc này, Tô Du mới đi ra ngoài.