Nhưng mà phương pháp này không đủ để giải quyết khó khăn quy mô lớn này. Cho nên trước mắt thành thị chỉ lo được cho một số công xưởng lớn, còn những đơn vị nhỏ như nhà máy dệt lại trở thành đứa con bị bỏ rơi.
Tuy nhiên, dưới những nỗ lực không ngừng của chủ tịch Tôn, cuối cùng ông ta cũng đã ôm được đùi của công ty vận tải, người ta sẵn lòng giúp đỡ cho nhà máy dệt.
"Lão Cao, bất kể chúng ta cạnh tranh công việc thế nào, nhưng từ đầu đến cuối chúng ta đều chỉ đang làm nhiệm vụ trong nhà máy. Vì nữa ăn no của công nhân, cho nên, lần này tôi sẵn sàng bỏ qua hiềm khích trước đây, hợp tác vui vẻ với ủy ban công xưởng, cùng nhau giải quyết vấn đề của trong nhà máy."
Quản đốc Cao vẫn trơ mặt ra. Nếu hỏi ông ta ghét ai nhất, thế thì chắc chắn là lão Tôn rồi. Chủ tịch của một công đoàn quèn, ngày nào cũng đâu với ông ta, thú vị lắm sao?
Nhưng lần này ông ta cũng không thể không thừa nhận, người ta có bản lĩnh hơn ông ta. Bản thân ông ta vẫn chưa tìm được cách, phía lão Tôn đã giải quyết được vấn đề rồi.
Hơn nữa, không ngờ lần này lão Tôn vậy mà lại còn chủ động đến tìm mình hợp tác. Xem ra, lão Tôn này vẫn lấy đại cục làm trọng.
Ông ta thở dài: “Lão Tôn à, ông đã nói như vậy rồi, thế tôi cũng không muốn nói nhiều nữa, ông sắp xếp xong chuyện bên ngoài, chuyện sản xuất ở xưởng tôi nhất định sẽ làm xong. Công nhân tăng ca làm thêm giờ, tôi cũng phải sản xuất thêm vải vóc. Chuyện sản xuất chúng tôi chắc chắn sẽ không gây trở ngại!"
Người của ủy ban công xưởng vẫn đang chờ đợi bên trong văn phòg sẽ có tiếng đập bàn ném ly. Kết quả đợi cả nửa ngày chẳng thấy động tĩnh gì.
Cuối cùng, chỉ thấy quản đốc Cao đích thân tiễn chủ tịch Tôn và Tô Du ra khỏi văn phòng.
“Lão Tôn à, thường xuyên qua đây giao lưu với bọn tôi.” Quản đốc Cao nắm tay chủ tịch Tôn nói.
"Đây là việc phải làm mà, cho dù tôi có bận ra ngoài thì cũng sẽ nhờ Tiểu Tô thường xuyên qua đây, năng lực làm việc của cô ấy rất tốt."
Quản đốc Cao liếc nhìn Tô Du mỉm cười nói: "Đương nhiên rồi, lúc đầu tôi còn định giữ Tiểu Tô lại, nào ngờ các người giành đi mất."
Chủ tịch Tôn nheo mắt cười.
Các cán bộ ủy ban công xưởng nhìn cảnh này chết lặng.
Trời đổ mưa đỏ rồi.
Không chỉ bên ủy ban công xưởng há hốc mồm kinh ngạc, đến bên công đoàn cũng ngơ ngác, trước đó Chủ tịch Tôn còn dẫn theo họ đi tranh chấp với bên ủy ban công xưởng nữa, thế nào mà bây giờ lại tỏ ra thân thiết với người ta như thế, còn bảo họ hãy phối hợp công việc thật tốt với bên ủy ban công xưởng nữa chứ.
Cũng mai bên Chủ tịch Tôn rất nhanh chóng đã triệu tập công đoàn mở cuộc họp và tuyên bố hợp tác với bên ủy ban công xưởng về chuyện quyên góp lương thực.
“Lần này chúng tôi chủ yếu bận rộn ở bên ngoài nên những chuyện ở xưởng này không cần phải mọi người phải bận rộn đâu nhưng mọi người cũng phải thật tỉnh táo để làm tốt các công việc trong tay, đợi chuyện này bận xong thì công đoàn của chúng ta còn rất nhiều chuyện phải làm đấy.”
Sau khi Chủ tịch Tôn nói xong lại quay qua nói với Ủy viên Trương và ủy viên Hồ: “Lần này việc giao tiếp với bên ủy ban công xưởng hãy giao hết cho Tiểu Tô nhé, bên chúng tôi sẽ phối hợp một chút.”
Ủy viên Trương và Ủy viên Hồ đều nhìn về phía Tô Du.
Tiểu Tô cũng giỏi quá nhỉ, mới thăng chức được vài ngày đã nhận được cái nhiệm vụ lớn như thế rồi.
Chuyện lần này không cần bên công đoàn bên này làm gì cả nhưng Chủ tịch Tôn cũng không phải là người làm việc tốt, cho dù bên ủy ban công xưởng đã nhận được nhiệm vụ sản lượng rất lớn nhưng bên Chủ tịch Tôn vẫn để bên của ủy viên Hồ làm công tác tuyên truyền và viết những bài viết có tính chất khích lệ, trong bài viết có kẹp theo tài sản riêng, điều này cho thấy con đường lần này là do bên công đoàn tìm
Trước khi đi, Chủ tịch Tôn lại đề xuất bảo Tô Du dời văn phòng sang chỗ của ông ta, sau này làm việc ở bên ông ta để tiện việc báo cáo tình hình công việc.
Thế này bỗng chốc địa vị của Tô Du tại công đoàn đã hoàn toàn khác rồi, mặc dù cô không phải là chủ tịch công đoàn nhưng bây giờ Chủ tịch Tôn lại tin tưởng cô như thế, đã vậy còn có một văn phòng riêng, thế này có thể xem như là trợ lý vô hình rồi.
Đối mặt với một loạt những sự thay đổi, cả cái công đoàn cũng có chút ngơ ngác.
Đợi Chủ tịch Tôn đi rồi, ủy viên Hồ và ủy viên Trương mới kéo Tô Du ra ngoài để hỏi han tình hình.
Lần này Chủ tịch Tôn đưa ra một loạt nhiệm vụ khiến họ cảm thấy rất bị động.