Tô Du cũng rất biết uống nước nhớ nguồn, dù sao trước kia làm việc ở văn phòng công đoàn, ủy viên Trương và ủy viên Hồ đối với cô cũng không tệ nên cô cũng chuẩn bị đền đáp cho họ một chút.
“Thật ra chuyện này chiều hôm qua em mới tìm thấy chút manh mối thôi, bên Chủ tịch Tôn vẫn còn chưa suy nghĩ xong kế hoạch công việc nên mới không cho em tiết lộ tin tức ra bên ngoài, sáng nay mới thỏa hiệp xong xuôi với bên ủy ban công xưởng, thời gian gấp gáp em luôn đi theo Chủ tịch Tôn nên không có cơ hội nói với mọi người.”
Ủy viên Hồ nói: “Tiểu Tô, sau này có chuyện gì em hãy lén lén nói với tụi chị, nếu không tụi chị quá bị động rồi, em yên tâm, tụi chị nhất định sẽ giữ bí mật mà.”
Tô Du nở nụ cười gật đầu nhưng trong lòng lại không đồng tình cho lắm, có những chuyện cô có thể tiết lộ tự nhiên sẽ tiết lộ, những thứ không thể tiết lộ củng tuyệt đối không bao giờ nói lung tung.
“Em chắc chắn là tin tưởng hai người rồi, ủy viên Hồ va ủy viên Trương đều là lãnh đạo cũ của em thì sao em có thể gạt hai người ra chứ? Hôm nay lẽ ra em muốn tiết lộ một thông tin nhưng chuyện này bây giờ thật sự không tiện nói quá nhiều, nói chung bây giờ mọi người hãy cố gắng gom tiền, càng nhiều càng tốt, sau này sẽ cần dùng đến.”
Ủy viên Trương và ủy viên Hồ nhìn nhau một cái: “Chuyện gì thế?”
“Chuyện này Chủ tịch Tôn đã ra mệnh lệnh rồi nên em không thể nói thêm chữ nào cả, nếu không quay về em không xong đâu. Lần này em đến nói chuyện này với hai người cũng nhiều áp lực đè nén lắm, nói chung em chắc chắn không hại mọi người đâu, còn nữa, chuyện này không được nói với cán bộ Lâm, nói thật thì hai người em còn tin tưởng, bên cô ta em vẫn còn chút lo lắng.”
Ủy viên Hồ và ủy viên Trương gật gật đầu, tâm tư của Tiểu Lâm đúng là nhiều hơn một chút.
Mặc dù không biết lý do tại sao Tô Du lại bảo họ gom tiền nhưng Tiểu Tô đã nói thế rồi thì chắc chắn là chuyện tốt, cô không thể nào rảnh rỗi không có việc làm đi đùa giỡn với họ, Tiểu Tô không thể nào làm thế.
Sau khi mang tin tức tiết lộ cho ủy viên Trương và ủy viên Hồ thì Tô Du lại đến dặn dò Nghiêm Tiểu Phương, bảo cô ấy nhất định phải gom tiền bằng mọi cách, cho dù là mượn tiền hay là tự mình kiếm tiền cũng được, nói chung cứ gom trước.
Nhưng tin tức khác Tô Du cũng không nói nhiều nữa, có thể nhắc nhở họ gom tiền trước đã là báo đáp cho sự chăm sóc của những người đồng nghiệp cũ rồi, vượt quá giới hạn là không được.
Còn về việc liệu họ có nói cho người khác biết tin tức này hay không thì cô cũng không sợ, nói chung cũng không ai biết số tiền là dùng để gom góp xây nhà. Nếu tin tức này thật sự được lan truyền ra bên ngoài càng tốt, xây nhà thì sẽ thiếu tiền, các công nhân chuẩn bị tiền càng nhiều thì phía sau động công cũng càng ngày càng sớm.
Sau khi Chủ tịch Tôn bàn giao chuyện lương thực đưa cho Tô Du thì muốn bên cô và bên thư ký Cao hãy bàn giao thật tốt kẻo bên ngoài xảy ra vấn đề, tới lúc đó sẽ mất mặt lắm.
Những chuyện bỏ công không có hồi báo này Tô Du sẽ không làm…dù sao cô và thư ký Cao cũng chẳng có chút quen biết gì.
Nhưng mà chuyện này cũng không cản trở cô xây dựng tình cảm, chỉ cần lợi ích đủ nhiều thì mối quan hệ có thể duy trì được rất tốt.
“Chủ tịch Tôn, thật ra mối quan hệ thật sự càng dùng càng ít rồi nên có thể tiếp tục duy trì phát triển, tôi cảm thấy ít nhiều cũng phải để người ta cảm thấy chúng ta xứng đáng để kết bạn.”
Thân là một cán bộ kỳ cựu, Chủ tịch Tôn tất nhiên cũng biết những đạo lý của Tô Du nói: “Tiểu Tô à, có những chuyện là không thể làm, hơn nữa chúng ta không tồn tại phí trợ cấp.”
Khuôn mặt Tô Du bị đả kích rất lớn: “Chủ tịch Tôn, tôi là người do ngài dìu dắt nên sự giác ngộ trong tư tưởng cần phải rất cao, ý tôi là công đoàn của chúng ta không phải còn đang thiếu người sao, cũng không biết bên thư ký Cao có người thích hợp không, dù sao thì cũng phải tuyển người mà đúng không?”
Chủ tịch Tôn bỗng chốc ngượng ngùng ho một cái, quả nhiên là ông ta đã nghĩ quá nhiều rồi, con người của Tiểu Tô đúng là chưa từng làm chuyện này không tốt cả.
“Ừ, đề nghị của cô cũng có lý đấy.” Chỉ cần tuyển người được người khác giới thiệu vào thì đường dây của Tiểu Cao cũng coi như là bị nắm thóp rồi.
“Tiểu Tô, não của cô linh hoạt thật đấy.” Chủ tịch Tôn nhìn Tô Du bằng ánh mắt khác, trước kia ông ta chỉ cảm thấy đây là một đồng chí làm việc rất tỉ mỉ, bây giờ xem ra đầu óc cũng rất thông minh đấy.
Tô Du cười nói: “Thật ra tôi cũng học được từ cuộc trò chuyện với các thư ký lần trước thôi. Lần trước tôi nghe thư ký Tống nói họ thường xuyên ăn cơm với nhau, thư ký Chu còn thường xuyên mời khách nữa, tôi chỉ học theo cách làm của họ thôi, người ta mời ăn tiệc trong quán ăn nhà nước, chúng tôi không cách nào mở được, vừa hay có vị trí công tác nên tôi đã nghĩ đến cái này.”