Với chút công lao ấy bây giờ cô không còn hiếm lạ. Còn không bằng dùng để bù đắp cho chủ tịch Tôn đâu. Bình thường vị lãnh đạo này vẫn luôn đối xử với cô không tồi.
Bản thân ông ta mỗi ngày cần lên lớp, để cho người thư ký là cô ở trong văn phòng đọc sách nghỉ ngơi. Là một lãnh đạo tốt đấy. Chỉ cần ông ta còn có liêm sỉ, không để cô đi ăn cơm cùng với thư ký Tống, cô vẫn rất thích một người lãnh đạo như vậy.
Lúc này trong lòng chủ tịch Tôn thấy ấm áp, Tiểu Tô thật sự rất tốt khiến người ta không có cách nào diễn tả. Đối xử với mọi người chân thành. Đây là điểm khác biệt của cô với người khác.
Đừng nhìn hai người mới tới kia, mỗi ngày đều cố gắng thông minh, nhưng mà khiến cho người ta vừa thấy đã nhận ra chỉ vì muốn lấy lòng người lãnh đạo là ông ta, không giống với Tiểu Tô, cả ngày chỉ biết làm việc thực tế.
"Tốt, tôi sẽ viết thật nhanh. Viết xong tôi phải đi làm bản tổng kết." Chủ tịch Tôn hăng hái nói. Ông ta quyết định nhất định phải đề bạt Tiểu Tô.
Tô Du nghe vậy, vừa cười vừa nói: "Tôi lập tức đi đặt xe."
Bên này chủ tịch Tôn sao chép rất nhanh, còn chưa đến một tiếng đồng hồ đã chép xong. Bên kia Tô Du cũng đã chuẩn bị xe tốt.
Thời điểm ra khỏi cửa, Tô Du đội nón nồi mới màu đỏ lên trên đầu, trên cổ quấn một chiếc khăn quàng cổ màu hồng. Tinh thần vượt trội.
Ngay cả chủ tịch Tôn cũng phải nói: "Tiểu Tô thật sự càng ngày càng có tinh thần. Như vậy là tốt, đồng chí của chúng ta sẽ có sức sống."
Khi ra ngoài của, hai người lại gặp quản đốc Cao của ủy ban đang từ bên trong phân xưởng trở về. Nhìn thấy hai người ra ngoài liền hỏi: "Hai người lại đi ra ngoài?"
Chủ tịch Tôn nhướng mày khiêu thích: "Ừ, tôi chuẩn bị đi đến thành phố để làm công tác tổng kết, tổng kết một chút những cố gắng và thành quả của xưởng dệt chúng ta năm nay."
Quản đốc Cao: "..." Những việc này không phải là người quản đốc như ông ta nên đến làm hay sao?
Lại nghe thấy chủ tịch Tôn nói: "Dù sao năm nay những chuyện lớn bên trong xưởng đều là công đoàn chúng ta làm. Bản thân tôi cũng hiểu rõ ràng hơn. Được rồi ông Cao, tôi đi trước. Cũng không thể đến muộn."
Nói xong ông ta cười bước đi.
Quản đốc Cao nhìn thấy hai người rời đi thì nhanh chóng chạy vào bên trong văn phòng ủy ban, hét lên: "Nhanh, viết cho tôi một bản tổng kết công việc, tôi muốn đi báo cáo một chút những chuyện quan trọng của ủy ban chúng ta đã xử lý năm nay."
Mọi người ở trong ủy ban nhìn ông ta.
Quản đốc Cao nhíu mày nói: "Làm đi, nhanh lên."
Tất cả mọi người không dám nói lời nào, cháu trai của ông ta là trợ lý hỏi lại cẩn thận: "Quản đốc, cái kia, năm nay ủy ban chúng ta làm chuyện lớn gì?"
"..."
Quản đốc Cao sửng sốt một lúc, suýt chút nữa giận không thể thở nổi, trừng mắt nhìn cháu lớn nhà mình, đi thẳng vào bên trong văn phòng.
Nhìn thấy cửa ban công nhỏ đóng lại, lúc này mọi người mới nhẹ nhàng thở ra.
Cán bộ Cao nhìn vẻ mặt may mắn của cán bộ Điền: "Tôi dám đảm bảo, công đoàn bên kia đã làm chuyện này đúng giờ."
Cán bộ Điền im lặng không lên tiếng, công đoàn làm chuyện gì có liên quan rắm gì đến cô ta.
Cán bộ Cao Sự lại nói: "Tiểu Điền, không phải tôi nói cô. Cô và đồng chí Tô Du có quan hệ cũng khá tốt, cô ấy cố gắng chiếu cố cô, bình thường cô học tập người ta nhiều thêm một chút. Đừng có mãi lạc hậu. Nếu tôi ở vị trí này của cô, mỗi ngày tôi đi học tập bản lĩnh của cô ấy."
Cán bộ Điền: "..."
Tô Du chiếu cố cô ta? Ánh mắt của những người này đều bị mù hết hay sao?
Văn phòng công đoàn thành phố và văn phòng cơ ban ngành khác của ủy ban thành đều nằm ở trong một tòa nhà. Tòa nhà hai tầng làm tòa nhà lớn xử lý việc công vào lúc này đã có vẻ rất khí thế.
Dù sao bây giờ rất nhiều nơi đơn lẻ đều là nhà trệt xử lý việc công.
Căn nhà hai tầng chuyên môn màu đỏ vừa nhìn qua đã thấy thật sự có khí thế.
Thời điểm Tô Du và chủ tịch Tôn ngồi xe đi tới sân ủy ban thành, chủ tịch Tôn còn có một chút hồi hộp. Cũng may trên đường ông ta đã nhìn lại cẩn thận phần tổng kết Tô Du viết, bây giờ đã sắp ghi nhớ hết trong đầu, cũng không còn lo lắng thời điểm sau đó lãnh đạo có hỏi sẽ ậm ừ cái gì đó.
"Chủ tịch Tôn, ngài đi nhanh đi, tôi ở ngay bên ngoài chờ."
Đối với Tô Du thấu hiểu lòng người như này chủ tịch Tôn rất vừa lòng, ông ta gật gật đầu, sau đó đi thẳng một mạch đến văn phòng công đoàn ở phía bên kia.
Tô Du thì có bộ dạng chán muốn chết lắc lư ở bên trong ủy ban thành. Cứ đi loáng thoáng một lúc đã ra tới tầng thứ hai. Nhóm thư ký đều ngồi ở bên trong một văn phòng, bởi vì bình thường các lãnh đạo muốn đi công tác bên kia, đi đi lại lại cho nên cũng không đóng cửa.