Rất nhanh Tô Du liền thấy thư ký Tống đang quấn khăn quàng cổ vừa uống trà.
Cô cố ý hô khụ khụ ở ngoài cửa một tiếng.
Thư ký Tống đang uống trà bên trong nghe thấy âm thanh ho đầy ý tứ nên nhìn thoáng qua ngoài cửa, sau đó lập tức bị sặc bật người dậy ho mấy tiếng, cả ánh mắt đều đỏ. Những nhóm thư ký khác đều quay lại nhìn anh.
Anh cũng không tiện quấy rầy người khác làm việc, không tình nguyện bưng chén trà đi ra ngoài.
Nhìn thấy anh đi ra, đầu tiên là Tô Du cố ý nhìn xung quanh vài lần, giả vờ như cô không nhìn thấy anh. Sau đó lại đột nhiên quay đầu nhìn về phía thư ký Tống, ngạc nhiên mừng rỡ nói nhỏ: "Ai da, thư ký Tống, thật vừa khéo nha. Thế mà lại gặp anh ở trong này."
Thư ký Tống cứng ngắc nghiêm mặt nói: "Gặp được tôi trong này không phải là vừa khéo, vốn dĩ tôi công tác ngay tại chỗ này." Sau đó ánh mắt anh ghét bỏ nhìn lên mũ Tô Du: "Tới đây tìm tôi làm gì?"
Tô Du cười nói: "Thư ký Tống, tôi không phải tới đây tìm anh. Tôi đi theo lãnh đạo của chúng tôi đến đây báo cáo các chế tác, chủ tịch Tôn đi vào bên trong công đoàn, trong văn phòng nhiều người, tôi không muốn đi qua ảnh hưởng công việc người khác, nên chờ ở ngay bên ngoài. Sau đó thuận tiện đi lại một chút. Quen biết anh tôi còn chưa thấy nhiều việc ngoài xã hội, khó được một lần đến nơi như ủy ban thành này, tôi ngạc nhiên."
"..."
Quả thật chưa thấy qua các mặt của xã hội. Thư ký Tống gật đầu.
Sau đó lại uống một ngụm trà, bưng chén trà đi xuống dưới lầu, ở đây cũng không phải chỗ nói chuyện.
Tô Du thấy thế chạy nhanh chân đuổi theo anh.
Hai người xuống dưới tầng của tòa nhà, thư ký Tống bưng chén trà thưởng thức cảnh tuyết: "Tuyết ngừng rơi, mỗi ngày của dân chúng cũng tốt."
"Thư ký Tống, quả nhiên anh là người hay thương cảm nha. Quan tâm mỗi ngày của dân chúng chúng tôi. Nói thật ra, mấy ngày nay trời tuyết, mỗi ngày tôi lên buổi làm ngược xuôi, đôi chân đều muốn đông lạnh rơi ra. Tôi đã nghĩ nếu có thể đi bằng xe đạp là tốt rồi."
Thư ký Tống liếc ánh mắt xuống nhìn đôi chân đang đi giày vải bông của cô.
"Xe đạp à, gần đây tôi bận bịu công việc..." Không đi mua...
Không cần anh nói xong, Tô Du đã nói trước: "Thư ký Tống, anh không cần phải nói. Tôi hiểu anh. Thật sự. Thật ra sau đó tôi nghĩ nghĩ, sao thư ký Tống có thể mua được xe đạp được chứ, thứ đồ đó khó mua như vậy thế mà tôi lại để thư ký Tống mua cho tôi, khiến cho người ta thêm nhiều phiền phức. Ngày đó, thư ký Tống khẳng định chỉ là nhất thời xúc động nói ra, làm sao tôi có thể coi là thật đâu. Không thể bởi vì thư lý Tống là thư ký của lãnh đạo ủy ban thành mà cảm thấy anh nói được phải làm được. Loại hành vi này quả thật bất chính, là mất đạo đức. Cho nên thư ký Tống, tôi hiểu cho anh."
Thư ký Tống im lặng nhìn cô.
Nhìn thấy ánh mắt chân thành tha thiết của cô, thư ký Tống cảm nhận được bản thân hẳn là nên tin tưởng những lời nói xằng bậy hết bài này đến bài khác của cô... Mới là lạ!
"Thực ra vừa rồi tôi còn chưa nói hết câu. Phiếu xe đạp tôi đã lấy được, thậm chí đã đặt sẵn xe đạp cho cô rồi nhưng mà công việc quá bận, tôi không có cơ hội đi thông báo cho cô. Nói thật ra, con người của tôi hoặc là không đồng ý, nếu đã nói ra, nhất định nói được làm được."
Nghe thấy câu nói của thư ký Tống, vẻ mặt Tô Du kinh hỉ.
Thư ký Tống lại nói: "Nhưng mà tôi thật sự bận rộn nhiều việc, vô cùng bận. Cho nên tối nay tôi đưa xe đạp cho cô."
Tô Du yên lặng nhìn thư ký Tống.
Trong lòng đã tưởng tượng ra một trăm linh tám cách quất roi lên người anh rồi.
Nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười thấu hiểu, cô nói: “Tôi biết rồi, mùa đông lạnh thế này mà thứ ký Tống quả thật vẫn rất bận rộn. Tôi sao có thể quấy rầy công việc của anh được. Đúng rồi thứ ký Tống, ngày mai anh còn tới tòa thị chính nữa không?”
Ngày mai còn phải tới?
Thư ký Tống nhíu mày, mặt đầy kiêu ngạo: “Không, tôi muốn nghỉ để đón ngày Tết Nguyên đán trong đại.”
“Như vậy là ngày mai thư ký Tống không đi làm à. Thế thì đúng lúc ra ngoài ăn cơm đi, dù sao không đi làm, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi mà. Cơm nước xong, chúng ta lại lại đi lấy xe đạp, rất thuận tiện mà, có đúng không thư ký Tống? Như vậy chúng ta cũng không làm chậm trễ công việc của anh.” Tô Du mặt đầy mong đợi nói.
Thư ký Tống mặt đầy vẻ khó xử: “... Chuyện ăn cơm thế này sẽ ảnh hưởng không tốt đâu, thật ra thì tôi rất ít khi ăn cơm cùng người khác.”
“Thư ký Tống, anh là cán bộ, phải đi con đường của quần chúng chứ. Hơn nữa có câu nói rất hay, quà đi lễ lại, bánh ít đi bánh quy lại, có qua có lại mới toại lòng nhau... Dù sao thì chúng ta phải biết cảm ơn, biết báo ơn, anh giúp tôi một việc lớn như vậy, tôi nhất định phải báo đáp anh, bữa cơm này phải ăn, nếu không chính là tôi chiếm lời của thư ký Tống. Tổ chức đã nói, không thể cầm cái kim sợi chỉ của quần chúng nhân dân, mặc dù tôi chỉ là đảng viên dự bị, nhưng cũng phải tuân thủ.”
“...”