Cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Thư Ký Tống đóng cuốn sách ảnh lại và lau lau mắt, sau đó đứng dậy đi mở cửa.
Mẹ Tống nhìn thấy đôi mắt anh đỏ hoe bèn kinh ngạc nói: “Tiểu Đông, con sao thế, đã chịu uất ức gì sao?”
Thư Ký Tống bĩu môi nói: “Bị chọc tức rồi.”
Mẹ Tống càng kinh ngạc hơn: “Ai mà có bản lĩnh chọc tức con trai của mẹ thế?”
“Có người mời ăn cơm lại không nỡ mời ăn ngon, còn gạt con tiệm cơm không cung ứng.”
Cha Tống đứng ngoài cửa cười ha hả: “Làm tốt lắm, đây mới là tinh thần tiết kiệm chịu khó.”
Mẹ Tống chau mày nói: “Cái này không đúng rồi.” Lại hỏi thư ký Tống: “Đồng chí nam hay là đồng chí nữ, mẹ phải phê bình mới được.”
“Đồng chí nữ!”
“Thì ra là đồng chí nữ, Tiểu Đông, hôm nào con dẫn qua đây để mẹ phê bình một chút nhé, sao có thể làm ra những chuyện này chứ.”
Thư Ký Tống: “…”
Mẹ Tống nở nụ cười kéo anh lại: “Được rồi, khoan tức giận đã, đi ra ăn chút nè, mẹ vừa làm bánh cảo trứng gà cho con đấy, con có ăn không?”
“Không ăn, tức đến mức không ngon miệng nữa, hai người ăn đi, con xem tư liệu một lát.” Thư Ký Tống đóng cửa phòng lại.
Mẹ Tống quay đầu qua nói với cha Tống: “Đồng chí Viễn Sơn, con trai của chúng ta lại đau lòng nữa rồi.”
“Năm xưa tôi đánh trận, một đoàn tầm vài tháng là phải thay người mới rồi.”
“Con nít sao có thể so với người lớn chứ, tôi đề nghị nhanh chóng đi tìm chiến hữu cách mạng cho nó đi, chẳng phải nó bảo thích dịu dàng hiền thục sao, chúng ta cứ thế mà sắp xếp vậy.”
Ngày đi làm thứ hai Tết Nguyên đán, Tô Du ngồi trên con xe đạp.
Đồng chí Tô Tiểu Chí dù sao cũng to gan hơn một chút, kỹ thuật lái xe cũng điêu luyện hơn một chút, vì vậy cái vinh dự lần đầu tiên lái xe đi làm đã đổ lên đầu của Tô Tiểu Chí.
Nhìn thấy Tô Tiểu Chí lái xe đưa Tô Du đi làm, Tô Đại Chí cảm thấy ngưỡng mộ vô cùng.
Trên đường đi, Tô Du ngồi ở ghế sau ôm chặt lấy túi của mình, tay cũng để trong túi áo và liên tục nhắc nhở: “Tiểu Chí, lái chậm chút, đừng để tay em bị cóng đấy.”
Tô Tiểu Chí đang hưng phấn nên không cảm thấy lạnh mà trái ngược toàn thân đều cảm thấy nóng ran cả lên: “Chị, chị yên tâm, sức khỏe em vẫn tốt lắm.”
“Cái này cũng đúng đấy, trong nhà có món gì ngon cũng bị em ăn hết, nếu không sức khỏe của chị bây giờ sao lại kém thế?”
“…Chị, sau này có đồ ăn ngon em sẽ cho chị ăn.”
Lúc hai chị em đến xưởng thì rất nhanh chóng nhận được sự chú ý của mọi người.
Sau đó dưới ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, Tô Du vừa bước xuống xe đã căn dặn Tô Tiểu Chí đặt chiếc xe ở trước cửa bảo vệ rồi mới lên ca.
Sự chú ý trên cả chặng đường khiến cô cảm thấy chiếc xe mình đang chạy không phải là xe đạp mà là siêu xe đấy.
Chuyện Tô Du mua xe đạp rất nhanh đã truyền khắp trong công xưởng.
Phải biết rằng, thời buổi này, mua xe khó không phải vì vấn đề tiền bạc, mà quan trọng là không dễ mua. Đối với các công nhân, thắt lưng buộc bụng chắt chiu từng đồng một, thì vẫn có thể gom đủ mấy trăm đồng tiền mua xe.
Nhưng phiếu xe đạp thì lại là một thứ vô cùng hiếm có.
Biết Tô Du mua xe, thân phận và địa vị của cô thoáng chốc đã vọt lên một tầm cao mới. Người có xe không giống những người khác.
Chủ tịch Tôn cười hì hì nói, "Tiểu Tô à, là thư ký Tống hỗ trợ cô mua xe à. Ước hẹn hôm đó nói với thư ký Tống chính là chuyện mua xe chứ gì."
Tô Du nhíu mày, biết ngay chuyện này không thể giấu được vị lãnh đạo thích hóng hớt nhà mình mà.
"Thư ký Tống là người hảo tâm, biết tôi gặp khó khăn nên mới giúp một tay."
"Tiểu Tô à, tuổi cô cũng không còn nhỏ nữa. Có một số việc phải tự mình nắm lấy."
Tô Du: "..." Nắm lấy cái gì? Cái cậu thư ký Tống vừa keo kiệt vừa nhỏ nhen đấy á? A phi! Tham ăn như thế, tìm về để giành miếng ăn với mình à?
Chủ tịch Tôn thấy cô không nói chuyện, tưởng cô đang ngại, cũng cười mà không nói.
Để tránh chủ tịch Tôn lại nói thêm, Tô Du cảm thấy mình cần phải đến văn phòng công đoàn khoe khoang khoác lác với mọi người.
Lúc này, người của công đoàn đang ngồi thảo luận về chuyện cô mua xe đạp, thấy cô đến, một đám bỏ mặc công việc, kéo cô đến rồi tức khắc bắt đầu hỏi thăm chuyện mua xe.
"May mắn, may mắn, đều nhờ may mắn cả. Đúng lúc gặp được một đồng chí cũ bên ủy ban thành phố hỗ trợ."
Ủy viên Hồ nói với vẻ hâm mộ, "Tiểu Tô à, thật sự là quá giỏi."
Uỷ viên Trương vô cùng đồng ý. Tính đến giờ, Tiểu Tô mới đến công đoàn bao lâu chứ, chưa kể đến việc được tăng mấy cấp, tiền lương cũng được tăng gấp mấy lần rồi. Giờ còn có cả xe và nhà cửa. Thế đúng là quá tài. Quan trọng nhất là lại chỉ có thể khiến người ta hâm mộ không thôi. Nhân viên nội bộ đều biết rõ ràng chuyện của công đoàn đều do Tiểu Tô đề xuất phương pháp hoàn thành, nếu không chưa chắc công đoàn đã được nở mày nở mặt như ngày hôm nay.
Người tài như thế, chẳng trách được chủ tịch Tôn coi trọng.