Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh ( Dịch Full)

Chương 205 - Chương 205. Tập Đi Xe

Chương 205. Tập đi xe Chương 205. Tập đi xe

Tô Du cũng không muốn để mọi người quá hâm mộ như thế, bắt đầu than vãn, "Thật ra tôi cũng rất tiếc, nhưng cũng hết cách rồi. Trước kia không chịu giữ gìn sức khỏe, giờ chân bị phong thấp, hơn nữa cứ đến mùa đông là chân lại nứt toác ra vì lạnh, mỗi ngày đi làm đều phải chịu tra tấn."

Nghe thấy Tô Du nói thế, Nghiêm Tiểu Phương thương cảm nhìn chân cô, "Chị Tô Du, đợi lát nữa em cho chị ít thuốc mỡ. Chị còn trẻ như thế, phải bảo vệ mình kĩ càng."

Ủy viên Hồ nói, "Tốt nhất làm ít thuốc dán ấy, phong thấp là vấn đề lớn đấy."

Cán bộ Lâm cũng nói, "Trong nhà tôi có phương thuốc dân gian, lát nữa tôi đưa cho cô thử xem sao."

Những người khác đều nhìn cán bộ Lâm.

Cán bộ Lâm hơi xấu hổ, không nói gì nữa.

Tô Du cười nói, "Tất cả mọi người tốt với em như thế, em nhất định sẽ cố gắng bảo vệ mình. Cán bộ Lâm, lát nữa thật sự đưa cho tôi thử phương thuốc dân gian nhà cô xem sao nhé, mùa đông năm nay còn dài lắm."

"Được, chiều tôi về rồi mang cho cô." Cán bộ Lâm cười.

Thấy cán bộ Lâm chủ động tiếp cận Tô Du như thế, nhưng những người khác lại không có gì, Trình Tiểu Lệ và Cao Minh cũng cảm thấy hơi lo lắng.

Dù sao trong văn phòng công đoàn này hiện giờ cũng chỉ có cán bộ Lâm không có nhiệm vụ lớn nào, hơn nữa trước đây còn từng làm thư ký của chủ tịch Tôn. Nếu cô ta có ý nghĩ gì đó, vậy chắc chắn có lợi thế hơn những người khác.

Trình Tiểu Lệ cũng không dám hỏi. Cao Minh lại dứt khoát đuổi theo Tô Du, cùng đi ra ngoài, "Cán bộ Tô, anh tôi nhắn tôi tiện thể hỏi chị xem lương thực trong nhà còn đủ ăn không. Nếu thiếu, anh ấy sẽ nghĩ cách."

Tô Du cười cười nhìn cậu ấy, "Sao có thể không biết xấu hổ thế chứ, trong nhà vẫn đủ ăn, cậu gửi lời cảm ơn anh cậu thay tôi nhé."

Cao Minh nói với vẻ hơi ngượng ngùng, "Anh tôi nói cán bộ Tô là đồng chí tốt, là người một nhà, không cần quá khách sáo. Đúng rồi, cán bộ Tô, phía bên chị nếu có công việc gì cần giúp một tay, chị nhớ bảo tôi bất cứ lúc nào nhé."

Tô Du khen ngợi, "Đồng chí Cao Minh à, cậu đúng là rất tích cực, có chí tiến thủ đấy. Công đoàn chúng ta rất cần những đồng chí tốt như cậu." Rồi sau đó lại nói, "Tạm thời bên này chưa có chuyện gì cần hỗ trợ, nhưng công việc trong tay cũng phải hoàn thành tốt đấy nhé. Nếu các cậu làm không tốt thì có rất nhiều người nhìn chằm chằm đấy."

Cao Minh trợn trừng mắt, "Thư ký Tô..."

Tô Du cười trấn an, "Không sao, còn tôi ở đây cơ mà. Bình tĩnh chút. Gần đây cậu và Tiểu Lệ thể hiện rất tốt, chủ tịch Tôn cũng luôn luôn khích lệ các cậu tiến bộ, chủ động làm việc. Vậy nên chỉ cần tiếp tục duy trì là được. Thành công không phải chuyện một sớm một chiều, nhưng cũng không thể lơ là thiếu cảnh giác được."

Nghe Tô Du dặn dò, cuối cùng Cao Minh cũng yên tâm, nghiêm túc gật đầu, "Thư ký Tô, tôi nhất định sẽ càng làm càng tốt, không làm bẽ mặt chị."

Nhìn Cao Minh đi rồi, trong lòng Tô Du còn thấy rất hài lòng. Nếu sau này cô thật sự rời khỏi công xưởng, có lẽ vẫn phải đề bạt Cao Minh một chút.

Vì đã có xe đạp nên Tô Du cũng sẵn lòng về nhà ăn cơm. Tuy đồ ăn trong căn tin cũng còn tạm được, nhưng rốt cuộc vẫn không ăn ngon bằng nhà mình, trong nhà được ăn cơm tẻ, còn có thể ăn trứng gà, ăn thịt, nhưng trong căn tin thì không được ăn thế. Vì nguồn cung quá ít, mà quan trọng hơn cả là còn đông người, không thể ngày nào cũng được ăn ngon.

Giữa trưa, Tô Du liền dẫn cả Tô Tiểu Chí cùng về ăn cơm.

Tô Đại Chí tội nghiệp nhìn theo.

Tô Du ngồi sau xe đạp, giận dữ nói, "Đại Chí à, em phải luyện tập cho quen đi." Ngộ nhỡ Tiểu Chí không thể xoay ca, chẳng lẽ cô phải tự đạp xe về? Không thể thế được!

Tô Đại Chí vừa thấy xe đạp là tay chân lại nhũn ra. Anh ta cũng không sợ mình bị ngã, anh ta chỉ sợ làm đổ xe thôi. Xe đẹp như thế, ngộ nhỡ đổ rồi bị xước thì sao? Người bị ngã còn có thể lành lại, xe bị xước thì không thể lành đâu.

Trông dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của Tô Du, Tô Đại Chí cắn răng nói, "Chị, chiều em sẽ luyện tập."

Tô Đại Chí nói được thì làm được buổi chiều Tô Du và Tô Tiểu Chí mới từ trong nhà đến, anh ta đã đứng canh ngay tại cổng công xưởng. Hai người vừa xuống xe, anh ta bỗng chốc thấy chết không sờn, dắt xe qua, rồi sau đó bắt đầu đạp xe.

Đạp được vài giây là ngã.

Trước cổng công xưởng im như thóc, tất cả mọi người đều nhìn... chiếc xe bên cạnh anh ta.

Tô Đại Chí ngồi dưới đất, khóc òa, "Chị, xe đổ, đổ rồi..."

Tô Du và Tô Tiểu Chí trợn mắt há hốc mồm một lát. Rồi sau đó song song chạy tới, Tô Du chạy tới nhẹ nhàng vỗ vai Tô Đại Chí, "Đổ cũng không sao, chỉ cần em không sao là được rồi. Xe này chất lượng tốt lắm, không bị hỏng dễ thế đâu."

Bình Luận (0)
Comment