Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh ( Dịch Full)

Chương 237 - Chương 237. Đừng Nói Mò

Chương 237. Đừng nói mò Chương 237. Đừng nói mò

Thư kí Tống gật đầu, "Chờ kỳ hạn công trình bên này hoàn thành, ông nhớ ghi chép lại tình huống của các công nhân này lại. Ở đây đều là công nhân đã có kinh nghiệm rồi, nếu như sau này lúc nào cần thì có thể lập tức gọi qua đây."

Đội trưởng Trương nghe thế lập tức vui vẻ, "Thư kí Tống, sau này còn có chuyện tốt như vậy sao, tôi nói với anh này, những anh em nông dân đều muốn hỏi thăm, muốn hỏi thử có thể làm lâu dài không."

Thư kí Tống cười nói, "Chuyện này đừng hỏi tôi, muốn hỏi thì hỏi đại đội trưởng của đội sản xuất xem có đồng ý hay không. Bọn họ chính là người lao động của đội mà ."

"Người lao động cũng muốn duy trì cuộc sống nữa. Năm nay mọi người đều cảm thấy không yên, lo lắng mùa màng năm nay lại giống năm ngoài, không có lương thực để ăn."

Tô Du ở bên cạnh nghe, trong lòng cũng có chút khó chịu. Cô ấy cũng không thể nói cho mọi người biết, năm nay lại giống với năm ngoài. Không chỉ năm nay mà còn sang năm nữa.

Một bác ở bên cạnh nói, "Chúng tôi làm việc vất vả, nhưng năm ngoái còn nói để chúng có thể ăn lương thực được trồng trên đất của mình, còn có thể nuôi mấy con gà con vịt. Năm nay vừa bắt đầu đã có tin tức nói là không cho nuôi, còn muốn thu hồi đất của chúng tôi. Bây giờ nhà chúng tôi không dám nuôi nữa, sợ là sẽ bị tịch thu."

"Tôi nói này Lý Đại Thạch, anh làm việc của anh đi, nói lung tung cái gì thế." Đội trưởng Trương vội vàng nói. Nói những câu này ngay trước mặt thư kí Tống chẳng phải là không tốt sao?

Thư kí Tống lại không nói chuyện, anh vẫn luôn im lặng.

Tô Du cũng đi dạo một vòng, thời hạn thi công trên công trường diễn ra rất nhanh. Các công nhân vì thưởng công, cho nên đều làm việc ngày đêm, nguyên liệu đã đầy đủ, công việc cũng tiến hành rất thuận lợi.

Sự thực chứng minh, loại hình thức xưởng dệt này rất có lợi đấy.

Lúc rời đi, Thư kí Tống nói, "Nơi đây sẽ hoàn thành sớm thôi."

Tô Du cười nói, "Tầm tháng sau là xong thôi, dù sao xưởng của chúng ta cũng ít người, nhóm đầu tiên cũng xây rất nhiều phòng rồi." Tiếp đó rèn sắt khi còn nóng nói, "Đến lúc đó còn muốn mời lãnh đạo thành phố tới tham gia nghi thức chuyển nhà của chúng tôi đấy."

Thư kí Tống đã quá quen với hành vi tận dụng triệt để của cô.

"Phòng cũng còn chưa xây xong, nghĩ quá xa rồi."

Vẻ mặt Tô Du đầy ý chí chiến đấu nói, "Thư kí Tống, tầm mắt của chúng ta nhìn xa trông rộng."

Thư kí Tống xoay người rời đi.

Anh cảm thấy hôm nay tới đây là một sai lầm.

Lúc ngồi trên xe đạp, Tô Du rất vui vẻ, cuối cùng cũng có thể trở về làm đề toán rồi. Nhìn tài xế tạm thời của mình là Thư kí Tống, cô ấy cũng không chê bai như trước, nhưng đột nhiên nhớ tới dáng vẻ hôm qua lúc anh tới công xưởng rồi nhìn thấy cô, hiếu kỳ nói, "Thư kí Tống, hôm qua anh nhìn tôi bằng biểu cảm kia là có ý gì."

Thư kí Tống xe nhất thời loạng choạng một chút. Tô Du sợ hãi nắm chặt áo anh, vẻ mặt sợ sệt nói, "Thư kí Tống, kĩ thuật lái xe của anh không tốt đâu!"

Thư kí Tống: ". . ." Anh âm thầm hít thở, ra sức hồi phục tâm trạng."Ngồi vững đi."

Một tay Tô Du bám vào thư kí Tống, một tay bám vào xe, chuẩn bị lúc bỏ người, hoặc là bỏ xe thì đều có thể đảm bảo an toàn cho chính mình.

Vừa tiếp tục nói, "Anh còn chưa nói hôm qua anh làm như vậy là có ý gì, tôi rất hoảng sợ, còn tưởng rằng anh thấy cái gì đáng sợ."

". . . Không, cô nhìn lầm rồi. Hôm qua không có gì kỳ quái cả, tất cả đều bình thường. Nếu nói nhìn thấy cái gì đáng sợ thì cũng không đúng lắm, chỉ là thấy cô thắt hai bím tóc nên không quen thôi. Cô nói xem cô đã tới cái tuổi này rồi còn thắt tóc làm gì."

"Tôi thắt bím thì sao chứ, cái này gọi là tâm hồn còn trẻ. Thư kí Tống tôi nói với anh này, cái tuổi này của tôi có thể làm chị anh rồi, nhưng tâm hồn tôi vẫn còn rất trẻ đấy. Tôi cảm thấy tôi chỉ tầm hai mươi, còn có thể vì nhân dân phục vụ rất nhiều năm nữa."

"Gì mà chị chứ. . . Đừng nói mò!" Thư kí Tống mất hứng nói.

Tô Du phản bác, "Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là tôi còn trẻ, tôi dám nghĩ dám làm."

"Đây chính là trọng điểm."

". . ." Tô Du bĩu môi, đồ nhỏ mọn, một chút hời cũng không chiếm được!

Làm chị anh là đã tiện nghi cho anh rồi!

Đưa Tô Du tới cửa công xưởng, thư kí Tống lập tức lái xe đi luôn. Tô Du méo miệng, "Mếu cái quái gì chứ, mới sáng sớm cũng không để người khác yên."

Thư kí Tống bực bội đạp mạnh bàn đạp, anh cảm thấy bản thân càng ngày càng không ổn rồi.

Rất nhanh đã trở lại bên trong phòng làm việc, Phó thị trưởng Khâu còn ở bên trong phòng, thấy anh trở về liền hỏi, "Nhanh như vậy đã quay lại rồi?

Thư kí Tống cúi đầu nói, "Lo lắng bên này có việc cần hoàn thành nên mới trở về sớm."

Bình Luận (0)
Comment