Phó thị trưởng Khâu vừa lật văn kiện, vừa nói, "Tình hình thế nào rồi?"
"Phòng ở xây dựng rất thuận lợi, bước đi xưởng dệt này rất chính xác. Tôi thấy không bao lâu nữa là có thể tiến vào rồi. Nghe nói bọn họ còn chuẩn bị làm một nghi thức chúc mừng chuyển nhà. Tôi kiến nghị đến lúc đó thị ủy có thể tham gia, như vậy có thể cho những công xưởng khác thấy thái độ của thị ủy, cũng có thể khiến các công nhân dệt may cảm thấy sự quan tâm của chính phủ."
"Ừ, tôi suy tính một chút." Phó thị trưởng Khâu gật đầu, "Còn có chuyện gì khác không?"
"Có, tuy rằng không phải phạm vi quản lý của thị ủy, nhưng tôi vẫn muốn hỏi cho rõ ràng."
"Nói nghe một chút."
"Chính là việc thu hồi đất và chính sách cấm người dân nuôi gia cầm, hiện tại nông dân đã có chút không hài lòng rồi. Đặc biệt là năm ngoái mất mùa, tất cả mọi người đều có chút không yên tâm."
Nghe được tin tức này, Phí thị trưởng Khâu cũng rất mất hứng. Tuy rằng chuyện kế tiếp tất nhiên là khu quản lý, thế nhưng làm một lão cách mạng, làm một cán bộ, đối với tình huống như vậy cũng rất lo lắng." Tiểu tống, cậu có cách làm nào tốt hay không?"
"Tôi nghĩ nếu bên trên đã yêu cầu, như vậy đất cá nhân có thể thu hồi, nhưng phải phân biệt với đất tập thể. Đất tập thể cần nộp lương thực, đất cá nhân không cần. Nếu như vậy, có thể để đất cá nhân chung với đất tập thể, tất cả đều trồng trọt. Thu hoạch cũng dựa theo đầu người phù hợp với tư tưởng cộng sản. Diện tích đất cá nhân không lớn, sẽ không ảnh hưởng tới ruộng đất trồng trọt của đất tập thể, khiến anh em nông dân có chút hy vọng. Về phần gia cầm các loại, tạm thời sắp xếp chung với chỗ trồng trọt, tìm công nhân có kĩ thuật cao tới làm."
"Đây chẳng phải là giống với loại hình trang trại nuôi trồng sao?"
"Đúng vậy, đây là ý kiến của đồng chí Tiểu Tô… Chính là công nhân trong bộ phận thiết kế của xưởng dệt đấy, cho nông dân mượn tiền nuôi trồng, gà vịt nuôi được một phần dùng để trả nợ cho nông dân, còn một phần thì thuộc về tài sản chung."
Nghe được cách làm của thư kí Tống, Phó thị trưởng Khâu cười khẽ vuốt cằm, "Tiểu Tống, xem ra bình thường cậu học được không ít thứ đấy. Nhưng mà, ý tưởng này của cậu lại không phù hợp với cách nghĩ của những người giàu."
Thư kí Tống cười nói, "Lãnh đạo, tôi thì cảm thấy chỉ cần cuộc sống của người dân ổn định thì đó chính là giàu có. Chỉ là độ giàu có có chút khác biệt mà thôi. Cùng một gia đình có thể bởi vì cha mẹ bất công, cuộc sống của anh em trong nhà còn có thể chênh lệch, huống hồ chúng ta có nhiều người như vậy. Nếu muốn sống tốt thì phải cần cù lao động."
"Ừ, những điều cậu nói, tôi sẽ suy nghĩ kĩ." Phó thị trưởng Khâu cũng không trực tiếp tỏ thái độ, rất nhiều chuyện ông ta cũng chỉ nói vậy, muốn thực thi là chuyện rất khó khăn.
"Được rồi Tiểu Tống, chủ nhiệm Tần bên kia gọi điện thoại cho tôi hỏi thăm cậu đấy."
Chủ nhiệm Tần? Thư kí Tống lập tức phản ứng lại, nhất thời đầu đầy hắc tuyến, mẹ nó gọi điện thoại tới lãnh đạo bên này làm cái quái gì chứ?
Phó thị trưởng Khâu nói, "Có phải gần đây cậu có áp lực lớn không"
Thư kí Tống vội vàng lắc đầu, "Không có không có, lãnh đạo, tôi không có áp lực, bây giờ công việc rất nhẹ nhàng."
"À, như vậy là tốt rồi. Hiện tại là năm mới nên không có nhiều chuyện, bình thường cậu cũng có thể thả lỏng một chút, được rồi, nên giải quyết vấn đề cá nhân sớm. Hai năm nữa tôi sẽ giao thêm trọng trách cho cậu. Vấn đề cá nhân của cậu mà không giải quyết, tôi không yên tâm giao trọng trách cho cậu."
". . ."
Thật vất vả mới từ phòng làm việc đi ra, lưng của thư kí Tống đã bắt đầu đổ mồ hôi.
Vừa mới xuống lầu chuẩn bị lấy hơi thì lại gặp Cục trưởng Lý của Bộ giáo dục tới báo cáo về tình huống khai giảng.
Hai người hàn huyên vài câu, nhìn Cục trưởng Lý lên lầu, thư kí Tống nghĩ tới chuyện đề toán của Tô Du vào sáng nay.
Xem ra giá nữ đồng chí này quả thật rất muốn thi đại học.
Buổi tối về đến nhà, không thèm để ý tới việc ăn, Thư kí Tống liền trực tiếp vọt vào trong phòng tìm sách số học trước kia của mình. Phát hiện phiên bản đã quá cũ, liền trực tiếp đi sang nhà Cục trưởng Lý ở sát vách để mượn sách. Rất nhanh đã ôm những tài liệu số học mới nhất về.
Trở lại phòng lật qua lật lại thì phát hiện kiến thức đã sửa lại một ít. Vừa nhìn đã thấy có đề còn có chút khác lạ. . .
Thế là lúc ăn cơm tối, Thư kí Tống bắt đầu đọc sách số học một lần nữa.
Cha mẹ Tống vừa ăn cơm mừa kinh ngạc nhìn anh.
Mẹ Tống hiếu kỳ nói, "Tiểu Đông, tại sao lại bắt đầu học số học?"
Thư kí Tống vừa ăn cơm, vừa nói, "Cảm thấy đã quên nhiều kiến thức nên muốn củng cố lại một chút."
"À, vậy ngày mai mẹ xem có óc heo không, rồi mua về hấp cho con ăn. Phải bồi bổ mới được."
". . ."
Cha Tống nói, "Tại sao lại ăn cái này?"
Mẹ Tống mất hứng vỗ bàn, "Cái này thì làm sao, đây là món ngon, trước đây lúc Tiểu Đông thi đại học cũng là dựa vào món này."