Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh ( Dịch Full)

Chương 245 - Chương 245. Gặp Lại Lý Kiếm Phong

Chương 245. Gặp lại Lý Kiếm Phong Chương 245. Gặp lại Lý Kiếm Phong

Thời điểm ăn cơm, mọi người không hẹn mà cùng nói chuyện phiếm về phòng ở mới xây dựng của công xưởng dệt may.

Đối với bất kì một đơn vị mà nói chuyện phòng ở đều là một chuyện lớn, đặc biệt đơn vị công xưởng dệt may lại thuộc loại tự mình xây dựng phòng ở, hơn nữa xây dựng không hề giống với trước kia khiến cho người ta cảm thấy sao mà kì quái. Cho nên đã thu hút rất nhiều công nhân xem náo nhiệt. Sau khi xem xong lại quay vào trong xưởng bắt đầu đồn thổi, điều này khiến cho rất nhiều công nhân đều dao động. Nhiều người quay về trong xưởng tìm lãnh đạo hỏi lại vì sao trong xưởng không xây dựng phòng ở.

Thư ký Châu nói: "Đừng nói bọn họ, ngay cả tôi cũng hâm mộ đây. Ai da, mọi người nói vì sao bên các người lại xây dựng phòng ở tốt như vậy đâu, còn chia phòng. Nghe nói phòng lớn, phòng bếp và WC cũng có à."

Tô Du giải thích: "Lần này công nhân mượn tiền, tài chính dư dả, bên trong xưởng cứ đơn giản tu sửa xây dựng tốt một chút. Cũng có mô hình cho đông người, dù sao cũng có nhiều người ở lại. Cuộc sống càng thêm tiện lợi. Phòng ở là một chuyện lớn, một nơi ở mấy thế hệ, đương nhiên là muốn làm sao có hình thức tốt thì tu sửa theo kiểu dáng đó.

Thư ký Châu nhìn về phía thư ký Tống: "Thư ký Tống, anh nói nếu công xưởng thép cũng tu sửa giống thế có được hay không?"

Thư ký Cao nhìn về thư ký Tống. Bọn họ là mang theo nhiệm vụ ra đây, cũng là đang muốn làm rõ ràng thái độ của ủy ban thành phố đối với công xưởng dệt may mới quyết định tốt bước tiếp theo nên làm như thế nào. Bọn họ là đơn vị lớn, tài nguyên càng sung túc hơn nữa. Nhưng chỉ còn lo lắng đi sai đường.

Thư ký Tống ăn sủi cảo: "Chuyện của công xưởng thép các người tôi chắc chắn không hiểu rõ ràng lắm. Bên công xưởng dệt may này còn không có chia phòng đâu, ai cũng không biết rõ ràng. Nếu hai người có rảnh, mùng một tháng tư đi qua xem tình huống bên kia. Vừa lúc trong nhà đồng chí Tiểu Tô chuyển nhà, các người cũng có thể tìm được cái cớ để đi xem."

Tô Du vừa ăn sủi cảo vừa nhìn thư ký Tống, tình huống gì đây, đây là đang tìm lao động khỏe mạnh đến đây cho cô đúng không? À đúng rồi, các cô mời lãnh đạo ủy ban thành phố, những người này căn kỹ thời điểm qua bên kia nhìn thấy lãnh đạo ủy ban thành phố, xác định được thái độ của ủy ban thành phố.

Vị thư ký Tống này bên tám lạng đàng nửa cân vẫn là rất lợi hại nha, tin tức gì cũng không lộ ra, còn có thể đòi hỏi người khác cái gì đó.

Thư ký Châu và thư ký Cao cùng nhìn về phía Tô Du.

Tô Du nuốt miếng sủi cảo xuống, sau đó nói: "Tôi đây chắc chắc là chào mừng, nhiệt liệt chào mừng. Đúng rồi, đến lúc đó cùng nhau ăn một bữa cơm. Tôi còn muốn mời mọi người ăn một bữa cùng nhau đấy."

"Thế nào lại không biết xấu hổ thế, không cần không cần." Mọi người liên tục xua tay. Để đồng chí nữa mời ăn cơm, thật là quá mất mặt. Đến lúc đó người ta còn nói là ăn của phụ nữ gì đó.

Thư ký Tống nói: "Bọn họ không đi, chúng ta đi thôi."

Thư ký Châu và thư ký Cao: "..."

Mấy người tới sớm, thời điểm ăn xong thì bên trong khách sạn mới bắt đầu náo nhiệt. Mọi người cũng không muốn tụ tập xem náo nhiệt này nên ăn xong mọi người đều quay về các nhà.

Mới ra cửa thì thấy một đám người mặc đồng phục ở đối diện đang đi về phía bên này.

Người cầm đầu chính là đội trưởng Lý, Lý Kiếm Phong đã từng gặp qua lúc trước.

Mấy đồng chí công an đang nói chuyện phiếm cùng với anh ta, khuôn mặt đội trưởng Lí tươi cười chỉ chuyên chú vào nói chuyện, cũng không còn bộ dạng chất phác như thời điểm vừa mới gặp mặt ngày đó nữa.

Nhìn thấy đội trưởng Lý, thư ký Châu đã nghĩ muốn che mặt. Đáng tiếc không còn kịp, đội trưởng Lý ngẩng đầu lên nhìn thấy bọn họ, đặc biệt là nhìn thấy Tô Du đang bên cạnh thư ký Chu, sau đó lắp bắp ung dung tiến lại gần: "Lão Chu, thư ký Tô, mấy người đã ở bên này ăn cơm à."

Thư ký Châu cười cười: "Đúng vật, vừa mới ăn xong đang chuẩn bị đi rồi, các người cũng đến ăn cơm à."

"Đúng vậy, mang theo người trong đội đến tụ họp." Đội trưởng Lý nói chuyện nhưng ánh mắt lại liếc nhìn phía Tô Du.

Tô Du cũng cười nói: "Đội trưởng Lý, đã lâu không gặp."

"Ừm." Lý Kiếm Phong có phần hồi hộp, sau đó nhéo nhéo áo: "Thư ký Tô thích đến chỗ này ăn cơm à."

"Cũng không hay đến, chỉ là đôi khi đám người thư ký Châu lại tới đây tụ tập."

"A." Lý Kiếm Phong lại nhéo nhéo áo.

Ở phía sau, mấy đồng chí công an lén lút cười.

"Chị, về nhà rồi." Bên cạnh, Tô Đại Chí hét lên lớn tiếng.

Ánh mắt của mọi người nhất thời nhìn qua thì nhìn thấy bộ dạng vẻ mặt Tô Đại Chí nghẹn đến đỏ hồng, còn có vẻ hồi hộp.

"..." Tô Du sờ trán, cũng không biết phân biệt trường hợp, không thấy đang nói chuyện sao, gọi cái gì hả?

Bình Luận (0)
Comment