Thư ký Tống che đậy nuốt một ngụm nước miếng, nghiêm trang nói: "Thị trưởng Khâu vẫn luôn rất quan tâm đến sự phát triển của người trẻ tuổi. Ông ta cũng đối xử với những người khác như vậy, cho nên không có gì là kỳ quái hiếm lạ."
Nghe thấy những gì thư ký Tống giải thích, trong đầu Tô Du cẩn thận suy nghĩ, những lãnh đạo thời đại đều là lãnh đạo đã nếm trải đau khổ, rất nhiều người đều là lão cách mạng, đó mới là một lòng vì dân chân chính. Cho nên nói Thị trưởng Khâu thuộc loại người như này cũng không phải là không có khả năng.
Không nghĩ tới lãnh đạo thời đại này lại tới mức độ yêu dân đến chết thế, trong lòng Tô Du đột nhiên cảm thấy một loại cảm động. Tự dưng không quen biết còn có người liên hệ tới sách vở và bài tập của cô, những lãnh đạo thuộc dạng này thật sự là không thể từ chối, một chữ thôi, tốt!
Cô nói chân thành: "Vậy lần sau tôi nhất định phải cảm ơn Thị trưởng Khâu thật tốt."
"Phốc... Khụ khụ..." Thư ký Tống lập tức quay sang một bên, bắt đầu che miệng ho khan.
Tô Du nhíu mày nhìn anh: "Thư ký Tống, anh sao thế?"
Thư ký Tống xua xua đôi bàn tay, khom lưng xuống mặt đất ho khan. Xong rồi xong rồi, làm sao anh cảm thấy bản thân mình bây giờ càng ngày càng hồ đồ.
Tô Du tốt bụng lại gần vỗ vỗ thật mạnh lên trên lưng anh giúp thuận khí, vừa vỗ vừa nói: "Thư ký Tống, bây giờ anh đã tốt hơn tí nào chưa?"
Thư ký Tống vừa ho lụ khụ vừa gật đầu.
"Vậy mùng một tháng tư anh có đi đến nhà xưởng với chúng tôi không?"
Thư ký Tống vẫn chỉ gật đầu.
"Nếu có cơ hội giúp chúng tôi khuyên nhỉ Thị trưởng Khâu nha."
"Ừ." Thư ký Tống che miệng gật đầu, sau đó đột nhiên quay đầu lại trừng mắt nhìn cô: "Đồng chí Tiểu Tô, vừa rồi tôi không hề đồng ý cái gì."
Tô Du gật đầu: "Đúng đúng, tôi không hề nhìn thấy cái gì. Nhưng mà thư ký Tống, nếu không mời được Thị trưởng Khâu, anh đến đây để dạo quanh cũng tốt, cũng đủ chống đỡ giúp chúng tôi giữ thể diện."
Nhìn thấy Tô Du phối hợp như vậy, thư ký Tống nói: "Tôi cân nhắc một chút."
Tô Du nghĩ lại cười nói: "Đến lúc đó chúng tôi mời cơm trưa. Thư ký Tống muốn ăn cái gì đều được."
Thư ký Tống nhìn lên trên trần nhà: "Thực ra tôi không phải thích ăn cơm như vậy."
Lừa ai chứ?
"Vậy anh muốn cái gì?"
"Bộ phim điện ảnh mới phát hành gần đây nhất."
"Được, tôi mua vé cho anh!"
"..."
"Mua vé gì đó?"
Thư ký Châu từ bên ngoài đi vào, còn tưởng rằng bản thân đã cố gắng đi sớm, kết quả thế mà thư ký Tống còn đến sớm thế này đây.
Thư ký Tống nói: "Người ta nói chuyện với đồng chí nữ, anh hỏi nhiều như vậy làm gì?"
Tô Du chỉ cười không nói chuyện, việc này dù sao cũng liên quan đến vấn đề mặt mũi của thư ký Tống.
Thư ký Châu nhìn thư ký Tống, cũng không hỏi lại. Dứt khoát đứng dậy đi gọi món ăn: "Tôi đi nhìn xem có gì ăn ngon."
Chờ đến khi Thư ký Châu đi rồi, Tô Du bí mật nói với thư ký Tống: "Thư ký Tống, công xưởng dệt may chúng tôi chân thành mời anh, anh có đi không?"
Nhìn thấy khuôn mặt kia của Tô Du, thư ký Tống hít thở mấy lần, cảm thấy bản thân mình có chút không thể thở nổi: "Đi đi đi!" Ầm ĩ đến mức đầu óc mọi người đều chóng mặt!
Tô Du làm theo một cái dấu tay OK. Mục đích hàng đầu của bữa cơm ngày hôm nay đã đạt được, có thể báo cáo kết quả công tác cho phía chủ tịch Tôn bên kia.
Bên này thư ký Châu gọi món ăn, cả thư ký Châu và thư ký Cao đều đi đến đây.
Nhìn thấy cả thư ký Tống và Tô Du cùng ở đây, trong lòng thư ký Châu âm thầm đắc ý, anh ta đã nói chắc chắn là có manh mối. Còn giấu giếm mọi người đâu.
Nhưng mà hai người không làm rõ, anh ta cũng không ngu ngốc đi nói cùng với những người khác. Loại chuyện làm mất lòng người khác như thế này không thể làm.
"Thư ký Tống, thư ký Tô, hai người đến rồi."
Thư ký Cao nói: "Phải gọi là Chủ nhiệm Tô. Đã thăng chứng từ lâu."
"Ôi, tôi còn cảm thấy gọi là thư ký Tô dường như thân thiết hơn." Thư ký Châu cười nói.
Tô Du cười: "Không có gì, không có gì, cứ tùy ý muốn gọi như thế nào cũng được. Chỉ cần mọi người thấy vui là tốt rồi. Đều là người một nhà, không cần phân biệt những thứ sáo rỗng này."
Thư ký Chu vỗ tay: "Thư ký Tô nói chuyện thật mạnh mẽ."
Thư ký Tống ngồi ở bên cạnh vẫn có sắc mặt bình tĩnh nhìn bọn họ nói chuyện, trong lòng lại đang có sóng to gió lớn, xong rồi, quên mất không nhắc nhở Tiểu Châu đừng có nói lung tung.
Phát hiện nhân vật chính ngồi im không nhúc nhích, thư ký Cao ngồi rướn người qua ôm lấy bờ vai anh, nói: "Thư ký Tống, thế nào, mất hứng à. Công việc gần đây áp lực lớn lắm sao?"
Thư ký Tống híp mắt nhìn thư ký Châu: "Không có việc gì."
Thư ký Châu nhíu mày, sau đó chớp chớp ánh mắt với anh, vẻ mặt ‘chắc tôi đây còn nhỏ’.
Lúc này tảng đá trong lòng thư ký Tống được buông xuống.