Trong ủy ban thành phố, phó thị trưởng Khâu đã tạm thời thành lập một nhóm công tác, đặc biệt nhằm lập kế hoạch giải quyết vấn đề nhà ở của các nhà máy đô thị.
Sau khi nhìn thấy nhà ở của các nhà máy dệt, giờ đây một số đơn vị đã đề xuất xây dựng nhà ở theo phương thức của nhà máy dệt để giải quyết vấn đề nhà ở cho công nhân.
Không còn cách nào, đơn vị lớn mà, người đông. Phòng có nhiều cũng không thích hợp nữa. Năm nào cũng phải vắt óc vì chuyện phân chia nhà ở. Bây giờ tiết kiệm được tiền để xây nhà, mọi người ai cũng nóng lòng muốn xây nhà.
Xét thấy có quá nhiều đơn vị, phó Thị trưởng Khẩu lo lắng rằng sẽ có sự lộn xộn và một số yếu tố không kiểm soát được sẽ xuất hiện vào thời điểm đó, vì vậy ông đã đề xuất thành lập một nhóm tại cuộc họp của ủy ban thành phố để đưa ra một số quy tắc cho việc xây dựng nhà ở công nhân viên. Để các đơn vị sau có thể tiến hành từng bước, tránh xảy ra vấn đề.
Đề xuất này đã được bí thư thành ủy Hách hấp thuận. Bổ nhiệm phó Thị trưởng Khẩu làm người phụ trách nhóm này. Sau một hồi cân nhắc, phó Thị trưởng Khâu nhanh chóng xác nhận danh sách các thành viên trong đội và đưa cho thư ký Tống.
Sau khi xem danh sách, thư ký Tống hít một hơi. Sau khi thông báo cho những người trong danh sách thì bắt đầu lau bàn.
Tiểu Chu nói: "Thư ký Tống, hay là để tôi giúp anh lau cho."
“Không cần.” Thư ký Tống mồ hôi nhễ nhại, tiếp tục dùng giẻ lau ghế.
Tiểu Chu nói: "Thư ký Tống, anh lau hết mấy cái ghế này à?"
Thư ký Tống liếc nhìn bàn ghế trống trơn kia, sau đó kiên quyết nói: "Không lau!"
"..."
Một tuần nữa lại đến, Tô Đại Chí trời còn chưa sáng đã thức dậy. Chị muốn đi làm ở bên ủy ban thành phố, đây là vinh dự của một gia đình, vậy nên anh ta và Tiểu Chí vẫn phải giữ chức vụ đưa đón. Hôm nay Tiểu Chí không có ở nhà, cho nên đến lượt anh ta đưa đón. Anh ta phải đạp xe đi sớm để đưa chị đến ủy ban thành phố bên kia, sau đó từ ủy ban thành phố đi đến công xưởng.
Tô Du cũng đặc biệt sửa soạn bản thân mình một chút. Mặc áo quần gọn gàng, tóc chải thành đuôi ngựa.
Để cho bản thân nhìn có chút tinh thần, cô chịu đau tỉa tót lại lông mày một lần.
Tô Lâm đã chuẩn bị xong bữa sáng, một quả trứng gà, một bát cháo hoa. Tô Du húp một ngụm cháo, ăn trứng gà, xong xuôi liền cầm lấy túi xách ra khỏi nhà.
Tô Đại Chí từng ngụm lớn lùa cháo vào miệng, rồi chạy theo phía sau, “Chị, chờ em đi lấy xe.”
Anh ta nhanh chóng chạy vào nhà kho lấy xe đạp ra.
Tô Du đứng ngoài cửa chờ em trai, vừa dạy dỗ nói, “Là một người đàn ông, lèo nhà lèo nhèo. Đại Chí à, làm chuyện gì cũng phải có chút nhanh nhẹn, cũng may là gặp chị, em nếu mà làm lái xe cho nhà người khác thì chắc chắn sẽ không làm được lâu dài đâu. Các lãnh đạo muốn ra ngoài, mà xe còn chưa thấy tới, như vậy còn không phải là làm chậm trễ công việc hay sao?
Tô Đại Chí vội vàng giúp cô ngồi lên xe.
Nhìn thấy Tô Du ngồi trên xe, anh ta chuẩn bị xuất phát, bỗng nhìn thấy có người đang đạp xe đi đến nhà mình.
Thấy rõ ràng người đến là ai, Tô Đại Chí hoảng sợ, suýt chút nữa không giữ vững xe, hù dọa đến mức Tô Du từ phía sau xe nhảy xuống, “Đại Chí, làm sao vậy?”
“Chị, thư ký Tống đến kìa….” Tô Đại Chí yếu ớt nói.
Tô Du vừa nghe, giật giật lỗ tai, nhìn lại, ấy, thật sự đúng là thư ký Tống đến đây.
Nghĩ tới đến chuyện thư ký Tống muốn đánh lừa việc của cô, Tô Du ho nhẹ, đứng trang nghiêm, “Thư ký Tống, mới sáng sớm sao anh lại đến đây. Tôi còn đang chuẩn bị đi ủy ban thành phố báo cáo đây.”
Thư ký Tống một chân chống xuống mặt đất, dừng xe đạp, nghiêm túc nói, “Vừa đúng lúc tôi thuận đường, đã nói là sẽ mang cô đi ủy ban thành phố, tránh trường hợp cô không biết đường.”
“Biết chứ biết chứ, tôi đã đi vài lần rồi mà.” Tô Du nhanh chóng nói.
“.……Không phải cô không biết đi xe đạp sao? Tôi chở cô đi.”
Tô Du cười nói, “Không có việc gì, em trai tôi đang chuẩn bị chở tôi đi.”
Thư ký Tống nhìn vào mắt Tô Đại Chí, Tô Đại Chí liền cúi đầu. Thư ký Tống cười nói, “Em trai cô còn phải đi làm, cậu ta chở cô đi ủy ban thành phố rồi lại phải trở về thật phiền phức. Nên là cứ để tôi thuận đường chở cô đi luôn đi. Vả lại, sau này chúng ta cũng là đồng nghiệp, lúc ấy tôi còn phải bận rộn giúp đỡ. Thị trưởng Khâu luôn luôn dạy chúng tôi phải biết tương thân tương ái, giúp đỡ lẫn nhau.”
Giả vờ, lại còn giả vờ.