Thật ra, cô cũng đã suy xét cẩn thận rồi. Tuy vào đồn công an làm công an thì phúc lợi tốt hơn chút, nhưng lại không được lâu dài. Thằng nhóc này chẳng có gì cả, vào đó rồi hoàn toàn không thể nâng đỡ lên được. Dựa trên chiến lược phát triển liên tục, bước đi đó hoàn toàn không chính xác.
Đi lính thì khác. Tuy lúc đầu được ít tiền phụ cấp, nhưng trong nhà lại bớt một thằng nhóc choai choai ăn cơm, Tô Tiểu Chí ở trong bộ đội có thể nói là không tiêu tốn một đồng nào, quần áo cũng chẳng cần mua. Như thế, các khoản chi đã bù trừ cho nhau, làm lính cũng giống như khi cậu ta ở nhà làm việc.
Hơn nữa, vừa rồi cô đã phân tích tình hình với Tiểu Chí, đi làm lính vẫn có triển vọng hơn.
Nhược điểm duy nhất chính là đi lính sẽ nguy hiểm đến tính mạng, song cô cũng đã tính cả rồi, có vẻ như chiến tranh trong nước hiện giờ đang là chiến tranh năm 1962, thế thì cũng không đánh trên quy mô lớn lắm. Dù sao thì thực lực của kẻ địch cũng quá yếu.
Đi lính cũng như đi làm công an vậy, lúc nào cũng có nguy hiểm cận kề, phải xem năng lực và vận may của mình thế nào thôi.
Tuy rằng đã quyết định Tô Tiểu Chí sẽ tham gia quân ngũ, nhưng vì vẫn chưa đến đợt nhập ngũ, nên tạm thời vẫn chưa cần thay đổi gì. Song, Tô Du đã đưa ra quyết định cho cậu ta tham gia lớp học bổ túc ban đêm của tỉnh. Có thể học bao nhiêu thì học bấy nhiêu, đến lúc nhập ngũ thì cũng xem như đã qua trường lớp, điều này khác hẳn với việc chẳng làm gì.
Buổi tối, lúc cả nhà ăn cơm, Tô Du liền nhắc đến chuyện này với Tô Tiểu Chí.
"Chị, em đi học á?" Tô Tiểu Chí sợ run cả người.
Tô Du nghiêm mặt nói, "Cũng học không bao lâu mà thôi, dù sao cũng phải nghiêm túc học tập kiến thức một thời gian, sau này cần dùng đấy."
Tô Đại Chí bưng bát, nói, "Tiểu Chí, đừng chọc chị tức giận, chị cả cũng muốn tốt cho em thôi."
"Đúng thế, anh cả em không phải cũng tự học viết danh sách các đồ trong kho đấy, viết tận mấy trang cơ." Lưu Mai nói giúp.
Tô Du đập tay xuống bàn, "Nói nhao nhao gì thế, chị còn ở nhà đấy."
Tô Đại Chí và Lưu Mai: "..."
Tô Lâm cười hì hì nói, "Đúng đúng, chị còn ở nhà, đến lượt hai anh chị nói à?"
Tô Du nhìn cô bé một cái. Cô bé lập tức ngậm miệng, cúi đầu ăn cơm.
Tô Du lại nhìn Tô Tiểu Chí, giải thích, "Em yên tâm, không chỉ em, sau này vợ chồng nhà anh hai em chị cũng bắt đi học hết. Một đám thay phiên kéo chân sau người nhà, đừng tưởng học đến trung học thì giỏi lắm, về sau không khéo thất học cả đám. Đều phải tiến bộ nghe chưa!"
Lưu Mai và Tô Đại Chí: "..."
Nghe thấy lời ấy của Tô Du, trong lòng Tô Tiểu Chí dễ chịu hơn hẳn. "Chị, thế em đi học."
"Học hành cẩn thận, đừng sống vất vưởng qua ngày cho chị. Em mà học hành không ra gì thì chị liền tống cổ em ra khỏi công xưởng, đuổi thẳng về trường trung học để học lại đấy nhé. Học cả đời luôn."
Tô Tiểu Chí: "..."
Ban đêm, lúc về phòng, Tô Du liền ghi chép lại tương lai của Tô Tiểu Chí vào trong một cuốn sổ nhỏ: tham gia quân ngũ.
Lại nhìn đến dòng ghi tên Tô Lâm, cô kiên định viết lên hai chữ học hành.
Vai không thể gánh tay không thể vác, não còn không thông minh. Người như thế mà không đi học thì đúng thật là không còn chỗ nào chứa nữa.
Trong phòng cách vách, Tô Lâm đang nằm úp vào bàn, treo đèn học tối.
Cô bé sắp tới ngày thi. Nếu không thi được, chị sẽ cho cô bé đi làm tạm thời, ngày ngày dệt vải.
...
Công việc của nhóm nhỏ đã kết thúc. Toàn bộ quá trình làm việc đều vô cùng suông sẻ, họ đã xây dựng xong các quy định, điều lệ xây dựng nhà ở cho các công nhân viên chức, tiếp theo chỉ cần thị trưởng Khâu báo cáo cho các lãnh đạo thành phố để biểu quyết, rồi sau đó chờ ủy ban thành phố trình ủy ban tỉnh phê duyệt. Cuối cùng lại tiến hành thực hành ở thành phố Giang Đông là xong.
Dựa trên tiến độ của quy định ban đầu, nhiệm vụ xem như đã được hoàn thành trước thời hạn. Tất cả mọi người đều thở phào một hơi.
Chủ nhật, phó cục trưởng Trương hẹn đến tiệm cơm tụ tập ăn một bữa, xem như để chúc mừng một chút.
Vừa hay, chủ nhật chính là ngày mùng một tháng năm.
Tô Du cười nói, "Tôi cũng muốn đi lắm nhưng bạn tôi làm đám cưới, mời tôi đến, tôi phải đi hỗ trợ rồi. Chỉ có thể chờ cơ hội lần sau thôi."
Thư ký Tống buồn bực nói, "Lão Trương, anh đúng là biết chọn ngày, tôi hẹn bạn ra ngoài ăn trước rồi. Anh khai báo trung thực đi, có phải anh cố ý hẹn ngày hôm đó để tôi lỡ một bữa ăn ngon không hả?"
Phó cục trưởng Trương cười ha ha, "Thư ký Tống, giờ cậu đang trả đũa tôi chứ gì."
"Tôi nói thật." Thư ký Tống gọi điện thoại, "Theo ý tôi, đừng chờ mai làm gì, liền xế chiều hôm nay, tôi lập tức gọi điện cho bên tiệm cơm quốc doanh, hỏi thử xem có món gì ngon. Ăn vào bụng sớm một chút, tôi mới có thể yên tâm."