Tô Du nhỏ giọng nói: “Chị Mai, toi thấy tâm trạng của trưởng phòng Chu hình như không tốt lắm, chị đã làm việc lâu rồi, chắc là biết nguyên nhân.”
“Xì, nghe nói là vì chuyện gia đình, liên quan đến vợ đấy.” Nói xong, Lý Mai cúi đầu tiếp tục làm việc.
Tô Du thấy đầu óc lóe sáng, thầm nghĩ đây là một bước đột phá.
Bên ngoài hành lang, Sở Hồng đang giao bản thao cho thư ký Thạch, hai người cầm bản thảo, tựa như đang thảo luận gì đó.
“Anh rể, Tô Du mới tới văn phòng chúng ta đó nhất định có quan hệ không tệ với thư ký Tống, là người của anh ta. Hôm nay em còn thấy họ ăn cơm chung, trước kia cũng nhìn thấy mấy lần.”
Thư ký Thạch vừa hút thuốc, vừa nói: “Họ Tống kia cũng rất có khả năng, còn có thể gài người của mình vào. Anh nói rồi, dẫu sao Thị trưởng Khâu là Phó thị trưởng, còn cần quản chuyện của một công nhân sao?
“Đúng vậy, em cũng không nghĩ ta, dẫu sao em cũng tốt nghiệp đại học, anh nói với trình độ học vấn kia của cô ta, tuổi tác ấy sao lên được chứ?”
Nghe Sở Hồng nói vậy, thư ký Thạch nhất thời nhớ lại những lời kia của thư ký Tống. Mặc dù biết anh cố ý đâm chọc mình, nhưng lúc này nói tới chuyện trình độ học vấn, trong lòng anh ta lại thấy khó chịu.
Anh ta chỉ có trình độ học vấn trung học.
“Anh rể, anh nói chúng ta có nên làm chuyện gì đó hay không?” Sở Hồng hiến kế, cả nhà họ Sở đều làm giáo dục, không công tác ở đây, chỗ dựa duy nhất của cô ta chính là anh rể. Chỉ có anh rể càng ngàng càng tốt, tiền đồ của cô ta mới ngày càng thăng tiến.
Đừng nhìn trình độ học vấn của cô ta cao, nhưng trong cơ quan chính phủ thiếu gì sinh viên chứ. Hàng năm sinh viên tốt nghiệp đều được phân vào đây. Nếu không có anh rể, cô ta cũng không có cơ hội làm được chuyện gì hữu dụng.
Những người khác cũng thôi đi, nhưng nếu Tô Du này thật sự là người có quan hệ tốt với thư ký Tống, vậy sau này sẽ là đối thủ cạnh tranh của cô ta, đương nhiên phải đề phòng một chút.
Thư ký Thạch yên lặng một lát, tỉ mỉ suy nghĩ một chút mới nói: “Sau này em thăm dò cô ta một chút, xem cô ta đang khá yếu kém ở mặt nào, đến lúc đó chúng ta lại bàn tiếp.”
Sở Hồng gật đầu.
Lúc này thư ký Thạch mới cầm bản thảo đi vào trong văn phòng.
Sau khi trở về phòng làm việc, Sở Hồng nhiệt tình đi về phía Tô Du.
“Đồng chí Tô Du, hôm nay cô xem những tài liệu này có gặp khó khăn gì không, nếu có thì nhất định phải nói, đừng khách khí nhé.”
Tô Du cười nói: “Lúc này mới tới nên còn chưa gặp khó khăn gì.”
“Ồ, vậy trước kia cô chủ yếu làm việc gì, có gì chưa giỏi lắm không, tôi nhất định sẽ giúp cô. Cô đừng hiểu lầm, tôi chủ yếu chỉ cảm thấy cô tới từ công xưởng, có thể không quen công việc ở đây, nên muốn giúp cô.”
Tô Du nhức đầu nói: “Chuyện này thật sự khó nói, trước đó khi tôi làm việc ở trong công đoàn, mọi chuyện rất phức tạp, có thể làm tốt chủ yếu là cần phải tỉ mỉ, phải nói cái nào biết cái nào không đúng là khó nói.”
Nghe Tô Du nói vậy, trong lòng Sở Hồng hơi trầm xuống, nói vậy hẳn là có rất nhiều việc không biết làm, nhưng chỉ là việc lặt vặt, chủ yếu chỉ cần thái độ làm việc tốt và tỉ mỉ là có thể làm tốt rồi.
“Vậy được, sau này cô gặp khó khăn lúc nào cũng có thể tới tìm tôi.” Nói xong, cô ta trở lại chỗ ngồi của mình.
Lý Mai ghé vào bên tai Tô Du, nói: “Hai người quen nhau à?”
Tô Du lắc đầu, sau đó viết lên giấy: “Không biết tại sao lại nhiệt tình với tôi như vậy, đồng chí của phòng chúng ta thật sự là với ai cũng nhiệt tình.”
“...” Lý Mai cười không nói.
Buổi chiều sau khi tan việc, Tô Du thu dọn đồ đạc để tan việc cùng mọi người. Cô mới tới văn phòng, nên không định thể hiện mình quá yêu công việc, bởi như vậy sẽ khiến những đồng nghiệp lâu năm không vừa mắt.
Đến cửa, cô đã thấy Tô Tiểu Chí.
“Chị, tan làm rồi ạ.”
Tô Du ngồi lên xe: “Đi chậm một chút.”
“Vâng.”
Ngồi xe đến nửa đường, Tô Du thấy thư ký Tống ở trên đường, xe đạp dựng bên cạnh, anh dựa vào gốc cây ven đường, khoang tay trước ngực.
“Chị, là thư ký Tống, trông anh ấy đúng quá đàn ông.” Tô Tiểu Chí vui vẻ nói.
“...” Đây là làm bộ làm tịch.
“Tiểu Chí, khéo quá!” Thư ký Tống cười chào Tô Tiểu Chí, sau đó móc ra một bọc hạt dưa từ trong túi: “Đi ăn hạt dưa đi, tôi và chị em muốn nói chuyện.”
Tô Tiểu Chí: “...”
Tô Du nói: “Tiểu Chí, em đi tới phía trước đợi chị, lát nữa chị và thư ký Tống sẽ qua.”
“Chị, chuyện gì vậy?” Tô Tiểu Chí nhìn cô nói.
“Nói một số chuyện công việc, không tiện để người khác nghe được.”
“Vâng, em đi ngay đây.” Tô Tiểu Chí vội vàng đạp xe rời đi, không thể ảnh hưởng đến công việc của chị được. Vừa mới chạy đi, cậu ta lại quay lại, nhận lấy túi hạt dưa trong tay thư ký Tống: “Em bóc vỏ giúp chị.”
Sau đó cậu ta vội đạp xe đi.