Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh ( Dịch Full)

Chương 300 - Chương 300. Tôi Chỉ Muốn Ở Bên Em Lâu Một Chút

Chương 300. Tôi chỉ muốn ở bên em lâu một chút Chương 300. Tôi chỉ muốn ở bên em lâu một chút

Chờ Tô Tiểu Chí đi, thư ký Tống mới vội vàng dắt xe lại: “Đi, chúng ta lên xe rồi nói, ở đây không tiện nói chuyện.”

“Đi đâu?”

“Gần đây có công viên.”

“Được rồi, nói ở đây đi, tôi muốn hỏi thăm tình hình người trong phòng một chút, Tiểu Chu chỉ biết bề nổi, tôi cảm thấy không đủ.”

Thư ký Tống nói: “Vậy coi như cô tìm đúng người rồi.” Anh móc sổ tay ra từ trong túi xách, sau đó mở ra trang thư ký: “Tự cô xem đi.”

Tô Du nhận lấy, phát hiện phía trên đều là thông tin của người trong phòng cô, ngoài những điều trong hồ sơ, còn bao gồm cả bối cảnh gia đình, quan hệ của các thành viên trong gia đình, còn có cả một số mâu thuẫn đã từng xảy ra.

Được rồi, kể ra thì có thể ngồi ở vị trí này đều không phải người bình thường, nhìn thử xem những thông tin này toàn diện thế nào đi.

Tô Du cẩn thận đọc một lượt, thấy thông tin về trưởng phòng Chu, quả nhiên có mâu thuẫn gia đình: “Quan hệ mẹ chồng nàng dâu nhà trưởng phòng Chu rất căng thẳng.”

“Căng thẳng, tất cả người trong văn phòng đều biết. Khi ở nông thôn, trưởng phòng Chu có một người vợ, sau đó bị bệnh qua đời, ông ta đành đi bước nữa. Vợ của ông ta cũng không phải là không hay biết gì, nhưng bà cụ tính lại hơi đa nghi, luôn cảm thấy vợ của trưởng phòng Chu ngược đãi cháu trai, lại lo lắng vợ ông ta chiếm đoạt tài sản, nên rất hay gây chuyện. Mẹ tôi phải thường xuyên xử lý quan hệ của bọn họ.”

Nói xong, thư ký Tống nhìn dáng vẻ Tô Du như đang suy nghĩ gì đó, nói: “Cô muốn làm gì? Tôi nói cô biết, trưởng phòng Chu này vô cùng cứng ngắc, không ăn mềm, cũng vì tính cánh này mà các lãnh đạo rất tin tưởng ông ta. Phó thị trưởng Lưu trong phòng cô thông minh như thế nào đi nữa, cũng không thể vượt qua ông ta.”

“Yên tâm đi, tôi là người đàng hoàng, tôi có thể làm gì chứ?” Tô Du khép quyển sổ lại, trả lại cho thư ký Tống: “Tôi luôn lấy chuyện giúp người làm niềm vui, lãnh đạo gặp vấn đề gia đình nghiêm trọng như vậy, tôi phải giải quyết giúp ông ấy.”

Thư ký Tống nhận lấy sổ tay, nhét vào trong túi: “... Giải quyết như thế nào?”

“Đến lúc đó nhất định sẽ cho anh biết, coi như báo đáp, sau này tôi cũng sẽ ra sức giúp anh. Hôm nay nói đây thôi, tôi phải về nhà.”

Nhìn cô như vậy, thư ký Tống không tiếp tục hỏi nữa, cũng không lo lắng cô thật sự làm hỏng việc gì, dẫu sao còn có anh giúp đỡ mà.

Mặc dù đồng chí Tiểu Tô không để anh nhúng tay vào, nhưng dẫu sao anh đã nhận định người ta là đối tượng rồi, còn có thể để ngươi ta bắt nạt cô sao?”

Anh vỗ lên xe: “Lên đi, tôi tiễn cô.”

Tô Du cũng không khách khí, ngồi lên phía sau: “Tới phía trước, nhớ dừng lại ở chỗ Tiểu Chí đứng đợi, tôi ngồi xe Tiểu Chí trở về.”

“Biết rồi.” Thư ký Tống sảng khoái đồng ý.

Anh đạp được một đoạn đã thấy Tiểu Chí đang ôm hạt dưa đứng ở ven đường, ăn vô cùng vui vẻ.

Thư ký Tống thấy cậu ta thì không hề dừng lại, mà còn tăng thêm tốc độ: “Đồng chí Tiểu Tô, phanh xe hỏng rồi!”

Sau đó anh phóng vèo qua mặt Tô Tiểu Chí.

Tô Tiểu Chí: “...”

Ngồi phía sau, Tô Du kéo áo anh: “Thư ký Tống, Tống Đông Chinh, anh làm gì vậy?”

“Muốn ở bên em lâu hơn một lát.”

Tô Du đưa tay bấm anh một cái: “Lần sau không được như thế nữa!”

Thư ký Tống vô cùng vui mừng, thời điểm anh về đến nhà lại nghe thấy ở dưới tầng truyền đến âm thanh cãi nhau, vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy là biết từ trong nhà của trưởng phòng Chu truyền ra.

Mọi người ở trong viện tập mãi cũng thành thói quen. Thật ra cũng không phải vấn đề ai sai ai đúng, bà là trưởng bối, đau lòng cháu đích tôn. Con dâu lại cảm thấy bản thân mình là một người phụ nữ thời đại mới, không thể bị áp bức giống như trong xã hội cũ. Cho nên ầm ĩ đến túi bụi.

Khi mà thư ký Tống về đến nhà mình, cha Tống đang ở chỗ cửa sổ nhà nhìn ra ngoài.

"Cha, xem gì thế."

"Nhà họ Chu lại ầm ĩ lên rồi, mẹ con đi ra ngoài. Con nói xem, không có việc gì thì cãi nhau làm gì chứ?"

Cha Tống lắc đầu thở dài. Cảm thấy thật sự không có ý nghĩa. Thường thường ông Chu sẽ lên một chuyến, đặc biệt từ khi bà nội Chu từ nông thôn lên đến thành phố, thì càng cãi nhau kinh khủng hơn.

Thư ký Tống nhớ đến những lời Tô Du nói lúc trước, muốn thay trưởng phòng Chu giải quyết vấn đề gia đình, anh nhịn không được cười cười.

Mặc dù cảm thấy được sẽ khó khăn, nhưng dường như đối tượng của anh không hề khoe khoang ngạo mạn.

Cha Tống thở dài: "Con trai, con yên tâm, sau này cha chắc chắn không cho mẹ con học theo bà nội Chu kia đi cãi nhau với vợ của con."

"..."

Thư ký Tống mấp máy miệng. Thật sự nếu như là có ngày nào đó thật thì đúng là không biết ai ầm ĩ với ai đâu.

*Ban đầu mình định sau khi hai người xác định quan hệ rồi mới đổi xưng hô nhưng anh Tống dễ thương quá không chịu nổi nên phải đổi thuiiii

Bình Luận (0)
Comment