Trưởng phòng Chu đập bàn, "Dùng ai cũng phải có sự cho phép của tôi chứ. Để cô một đồng chí không có kinh nghiệm gì đến viết bản thảo cho thị trưởng Trần. Nếu thật sự viết không đạt, phòng thư ký chúng ta cũng mất thể diện. Sau này đồng chí đó cũng còn hi vọng gì nữa?"
Phó trưởng phòng Lưu nói, "Thế bây giờ anh định làm thế nào?"
Trưởng phòng Chu nói, "Tôi cũng biết cô đồng chí Tiểu Tô này. Cô ấy cũng có năng lực, nhưng tạm thời vẫn đang trong giai đoạn thích ứng môi trường. Làm người, đến môi trường mới, dù thế nào cũng phải thích ứng, làm quen trước một thời gian. Vội vàng sắp xếp công việc như thế là không thỏa đáng. Thế này đi, anh đi tìm hiểu tình hình thực tế của đồng chí Tiểu Tô đó trước, nếu cô ấy cảm thấy khó khăn thì đổi người, để đồng chí cũ khác viết. Lão Lưu, anh là người quản lý nội vụ. Đối với người mới trong bộ phận chúng ta, anh cũng phải cố gắng bồi dưỡng."
"... Được, đợi lát nữa tôi đến hỏi Tiểu Tô thử xem sao."
...
Trong phòng thư ký, vừa tan tầm buổi sáng, Lý Mai liền âm thầm nói với Tô Du, "Vừa rồi chị nghe Lưu Lỗi kể, anh ấy nhìn thấy Sở Hồng đã viết bản thảo rồi, viết cùng một chủ đề với em đấy. Rất có thể thư ký Thạch cũng lén lút sắp xếp cô ta rồi."
Tô Du nói, "Chẳng lẽ là nhờ cô ấy cứu vãn tình hình... Chắc chắn là sợ em viết không được, nên để bài của cô ấy thay thế?"
"Không biết, dù sao bên chúng ta, cho dù bản thảo viết không đạt thì cũng sẽ trả về viết lại lần nữa, cũng không đến mức đổi người. Trừ khi viết quá kém." Lý Mai nói với vẻ hơi tức giận, "Thế là không đúng nguyên tắc."
"Thôi thôi, chuyện lãnh đạo sắp xếp, chúng ta có thể nói gì đây?" Tô Du cầm cặp lồng cơm, nói, "Em đi ăn cơm trước, chốc nữa còn phải viết bản thảo nữa."
Cô còn phải tìm thư ký Tống để hỏi thăm đôi chút về phong cách giải quyết công việc thường ngày của thị trưởng Trần. Chuyện này có liên quan đến sở thích của một người, bản thảo viết ra phải tùy theo sở thích của người duyệt mới phù hợp nhất.
Được mười điểm văn cũng phải gặp được thầy giáo thích loại đề tài này mới được.
Sau khi ăn trưa cùng nhau, Tô Du và Thư ký Tống bỏ lại Tiểu Chu, tìm một địa phương để bắt đầu tâm sự.
Đây là thời gian yêu thích mỗi ngày của Thư ký Tống, ăn cơm tối, sau khi ăn đi dạo hóng gió, bàn chuyện nhân sinh và nói về lý tưởng.
Mặc dù chủ đề được nhắc tới lúc nào cũng liên quan đến công việc ... nhưng đó cũng là một kiểu hưởng thụ. Dù sao không phải ai cũng có thể cùng anh nói chuyện.
Sau khi nghe Tô Du kể về những gì thư ký Thạch đã làm, thư ký Tống cau mày, "Lão Thạch này thực sự không trung thực. Đây là muốn cho ấn tượng của em trong mắt thị trưởng Trần xấu đi. Trong tương lai sự nghiệp của em sẽ trở nên khó khăn. Thuận tiện làm cho Thị trưởng Khâu trở nên khó xử, dừ sao em cũng là do ông ta điều động đến.”
"Tôi biết, anh còn muốn tôi trở mặt với Sở Hồng. " Cô biết chính xác những gì Thư ký Thạch đã làm. Dù gì cô cũng từng là chủ một công ty, những trò chơi xấu nhau của cấp dưới cái nào mà cô chưa từng thấy qua. Chỉ không ngờ là lần này nó lại được sử dụng trên đầu cô.
Thư ký Tống hỏi: “Viết bản thảo có khó khăn gì không?”
“Viết bản thảo có là gì? Chỉ là tôi không biết Thị trưởng Trần là người như thế nào. Ông ta dùng loại người như thư ký Thạch, trong nội tâm tôi cảm thấy có chút lo lắng, tính cách người này có thể không dễ nói chuyện. ”
“Thị trưởng Trần làm người cũng xem như không tệ. Xung đột giữa ông ta và lãnh đạo của tôi chủ yếu là do quan điểm khác nhau. Lãnh đạo của tôi theo đuổi sự sáng tạo và đổi mới, còn Thị trưởng Trần là người tương đối bảo thủ và không thích thay đổi. Lý do sử dụng lão Thạch cũng có một phần vì quan điểm này. Khi thị trưởng Trần đến, người ta nói rằng lão Thạch đã làm việc ở đây lâu rồi, vì anh ta thành thật. ... Tôi cảm thấy đầu óc lão không dùng được cho nên cũng không trọng dụng. Thị trưởng Trần cần phải hiểu rõ tình hình lúc đó. Ông ta cũng nghĩ rằng người này trung thực là đáng tin cậy, vì vậy đã chọn Thư ký Thạch. Còn một lý do nữa, cá nhân tôi đoán là Thị trưởng Trần không được học hành đến nơi đến chốn, nhưng lúc đầu ông ta cũng là người có công nên được thăng chức nên so với bằng cấp ông ta càng coi trọng năng lực. Vì vậy, thay vì tuyển sinh viên đại học, ông ta đã chọn lão Thạch thay vào đó. ”
Tô Dư cẩn thận lắng nghe, sau đó chậm rãi phân tích.
Quan niệm bảo thủ và thuộc trường phái bảo thủ. Trên phương diện dùng từ, đặt câu không được quá phô trương, lộ liễu. Bằng cấp không cao, không thể ghi chép những điều quá cao thâm được, một số từ ngữ không phổ biến cũng phải tận lực hạn chế sử dụng.
Dựa trên hai điểm này, không đến mức kinh tài tuyệt diễm, nhưng ít ra anh ta cũng là người có quy củ.
Xác định được giọng điệu, ngôn từ cần sử dụng sau này, Tô Du vỗ vào cánh tay của người bên cạnh.