Sau bữa ăn, Tô Du và thư ký Tống cũng không nói chuyện thêm nữa, gần đây hai người đều có việc riêng bận rộn. Tất cả đều quay trở lại văn phòng. Tô Du muốn giao thiệp với những người trong văn phòng, còn thư ký Tống thì phải cùng phó thị trưởng Khâu lên tỉnh để báo cáo công việc.
Suốt buổi trưa, ban thư ký sôi động hẳn lên.
Sau khi Tô Du truyền đạt kinh nghiệm của bản thân, những người khác cũng chọn ra một vài điểm đề làm đề tài giao lưu với mọi người.
Mặc kệ là thật lòng hay là giả ý, ít nhiều gì thì mọi người cũng thu hoạch được một chút.
Chỉ có Sở Hồng là lạc lòi, cả buổi trưa cô ta đều không ở văn phòng, cố ý xa lánh mọi người.
Là một sinh viên đại học, cô ta cảm thấy bàn luận kinh nghiệm với Tô Du đúng là chuyện đáng xấu hổ.
Vào buổi chiều, Tô Du viết bản thảo. Sau đó giao nó sang chỗ thư ký Thạch.
Nội dung bài báo lần này Tô Du viết thâm sâu hơn một chút. Nội dung càng phong phú hơn. Nào là danh ngôn danh câu của vĩ nhân, tư tưởng chủ nghĩa Mác - Lê Nin, thứ nào nhồi vào được thì đều nhồi vào bên trong hết. Cố gắng hết sức để phù hợp với tư tưởng chỉ đạo của cấp trên.
Thị trưởng Trần sau khi đọc xong đã trực tiếp chọn dùng bản thảo này của cô.
"Tôi thấy sau này cứ dùng bản thảo Tiểu Tô viết cho tôi là được rồi. Đồng chí này đúng là không tệ đấy."
Thư ký Thạch lo lắng nói: "Đồng chí Tô Du này, đã được phó thị trưởng Khâu điều động đến ban thư ký."
Có nghĩa là người do phó thị trưởng Khâu đề bạt, chắc chắn sẽ nghiêng về phó thị trưởng Khâu.
Thị trưởng Trần nghe vậy lập tức cau mày lại.
Sao nhân tài nào cũng đều do lão Khâu đó phát hiện ra không vậy.
"Mặc kệ là ai điều động, đều là người của ban thư ký, tôi không thể chỉ phái mỗi cô ấy làm việc?"
Thư ký Thạch bỗng chốc không dám nói nữa. Những gì kiềm nén trong lòng cũng sắp không chống cự được nữa.
Bên phía Sở Hồng chắc là không dễ ăn nói rồi.
Cho đến ngày hôm sau thị trưởng Trần kết thúc cuộc họp. Các nhân tài của ban thư ký biết thị trưởng Trần cuối cùng đã lựa chọn sử dụng bản thảo của Tô Du.
Những người khác đều ngồi vây quanh Tô Du, Cao Ái Quốc nói: "Đồng chí Tô Du, kinh nghiệm hôm qua của cô thế nào, có thể nói kỹ lại chút được không?"
“Được, đương nhiên là được, đợi có thời gian chúng ta hãy nói.” Tô Du mỉm cười hào sảng.
Buổi trưa tan sở, Tô Du bưng hộp cơm xuống lầu, Sở Hồng liền ngăn cô lại: “Rốt cuộc cô dùng cách gì, cô không thể nào làm tốt hơn tôi được."
Tô Du nghiêm túc gật đầu: “Ừm, không ngờ lại bị cô phát hiện, thật ra cô rất thông minh, nhưng sao lại không nghĩ ra nhỉ. Có thể làm được tới bước này, ngoại trừ thư ký Thạch, còn có thể là ai? Lãnh đạo thật sự sẽ để ý là ai viết sao? Cô viết nhiều như thế rồi, cũng không thấy nói cô viết chỗ nào không tốt, có phải không? Khả năng duy nhất dẫn đến việc này chính là, thư ký Thạch không muốn cô viết nữa. Tất cả đều là cái cớ."
"..."
Tô Du mỉm cười nói: "Còn về phần tại sao lại là tôi, chắc cô cũng nghĩ đến rồi. Tôi sắp thi đại học, sớm muộn gì cũng phải đi. Không có sự uy hiếp đối với anh ta."
Sở Hồng cắn chặt môi.
Tô Du thở dài: “Cho nên, không hổ là thư ký Thạch dày dặn kinh nghiệm, quả nhiên suy nghĩ rất chu toàn. Đương nhiên, tất cả đều là do tôi suy đoán, nói không chừng là tôi ưu tú thật. Hi hi hi."
Cô mỉm cười, nói xong rồi thì đi thẳng tới căn tin ăn cơm.
Lại là một món ăn với cơm nữa.
...
Chủ nhật, Tô Du dẫn em trai em gái cùng đi giúp bà cụ Chu ngăn phòng ra.
Mấy việc nặng nhọc đều do Tô Đại Chí và Tô Tiểu Chí làm, Tô Du thì phụ trách thực hiện chỉ đạo tâm lý.
Không còn cách nào, ai bảo đây là người nhà của cấp trên chứ, cô phải đảm bảo sau khi ngăn phòng ra phải đạt được hiệu quả như mong muốn. Nếu không há chẳng phải biến khéo thành vụn sao?
Bà cụ Chu đã chuyển đến đây.
Ở đây vài ngày, lúc đầu vẫn chưa quen lắm. Nhưng sau khi ngủ được hai ngày, cảm thấy nhà cửa rộng rãi không nói, bình thường còn có thể tìm người tán gẫu, dần dần cũng cảm thấy quen rồi.
Còn đứa cháu lớn dường như cũng cảm thấy rất tuyệt, ngày nào về nhà cũng không còn lặng thinh nữa, làm bài tập xong rồi thì có thể đi chơi với đám nhóc trong khu. Còn bà sau khi nấu cơm xong sẽ cùng ăn một bữa no nê với đứa cháu, sau đó thì đi ngủ. Một ngày trôi qua đặc biệt nhẹ nhàng.
Hơn nữa, con dâu và con trai cách ngày mới đến một lần, không phải lần nào cũng đến tay không. Những thứ mang theo đều là của bà khiến bà cảm thấy những ngày này qua thật tốt.
Sau khi Tô Du nói chuyện với bà cụ Chu, cảm thấy cũng yên tâm hẳn, rồi nắm lấy tay bà cụ Chu nói tốt cho trưởng phòng Chu và vợ ông ta.