"Cho nên nói, cháu chưa từng thấy ai hiếu thuận như vậy. Nói một câu khó nghe, bác nhìn mấy người già ở những gia đình khác trong khu này xem, họ còn đang sầu não vì miếng ăn cho những người thân trong nhà. Bác nhìn bác chăm sóc đứa cháu lớn, ngày ngày được ăn ngon uống ngon. Đúng là đang hưởng phước mà. Nếu đổi lại là con dâu người khác, chắc là đi buôn chuyện rồi. Cô giáo Lý rất là chịu khó, hiếu thảo thật."
"Đúng vậy, mấy ngày nay biểu hiện rất tốt. Bác nói nó mấy câu, nó cũng không cãi lại."
Bà cụ Chu vui vẻ nói.
Tô Du mỉm cười, đương nhiên là không cãi lại rồi. Trước đây không có chỗ trốn, bây giờ thì chịu tội một chút, rồi về nhà là yên tĩnh ngay, đương nhiên là có thể nhịn được thì nhịn.
Cô lại khuyên, nói: “Bác gái à, cháu chỉ là người ngoài, bác nghe cháu nói một câu, sau này vì đứa cháu trai lớn của bà, cũng phải tỏ ra thân thiết với cô giáo Lý một chút."
"Dựa vào đâu, bác là mẹ chồng của nó."
"Bây giờ cô ta là mẹ của cháu bác rồi. Sau này dẫu thế nào thì cô ta cũng sẽ ở bên cạnh cháu bác một thời gian dài. Bác gái à, tình cảm đều là do sống chung với nhau mà bồi đắp. Bác xem em trai em gái cháu, còn hiếu thuận hơn em trai em gái nhà người ta gấp trăm ngàn lần. Đều là do những năm nay bồi dưỡng ra đó. Cô giáo Lý là người tốt, chỉ cần Đào Đào thân thiết với cô ta, cô ta nhất định cũng sẽ chăm sóc Đào Đào nhiều hơn."
Bà cụ Chu nhìn sang cháu trai đang cùng Tô Lâm làm bài tập.
"Bác gái, nói câu thật lòng, bác hi vọng sau này Đào Đào sẽ có cuộc sống tốt, hay là mong cậu bé được cha mẹ thương yêu, có em gái thương? Trưởng phòng Chu và cô giáo Lý về già đều dựa vào cậu bé chăm sóc, còn có thể ngược đãi cậu ấy sao? Cháu là thật lòng nghĩ cho Đào Đào. Nếu không, cháu nói những lời này làm gì chứ?"
Thấy môi bà cụ Chu không ngừng mím chặt, Tô Du lại hạ thêm một liều thuốc: “Bác gái, trưởng phòng Chu chỉ có đứa con trai này, bác hi vọng sau này trưởng phòng Chu không có chỗ dựa dẫm sao? Con trai không thân thiết với cha, sau này làm sao dưỡng lão?"
Bà cụ Chu bỗng chốc nhớ tới bản thân bà bây giờ cũng đang nhờ cậy con trai nuôi dưỡng tuổi già của mình nên mới có thể sống những ngày tháng tốt đẹp như thế.
Trước đây trong thôn còn có những cụ ông cụ bà không con không cháu, bây giờ phải nhờ vào những người trong thôn chăm sóc. Họ đáng thương như thế, quả thật không thể nhìn tiếp được.
Con trai của bà cụ Chu làm sao có thể sống những ngày như vậy.
Bà vội vàng kéo Chu Đào Đào lại: “Đào Đào,... ba cháu và mẹ kế… mẹ hiện tại của cháu đối xử với cháu tốt vô cùng. Cháu xem, nhà của cháu đều là do họ mua đó, gần trường học. Bọn họ thương cháu lắm."
"Bà nội, không phải bà nói mẹ kế sẽ đánh cháu sao? Rất nhiều đứa trẻ đều bị mẹ kế đánh chết. Còn nói cha con bị mẹ kế mê hoặc, mất hết tính người. Bà nội yên tâm, sau này cháu chăm sóc bà thật tốt."
"..."
Tô Du đỡ trán. Bà cụ này đúng là biết truyền bá nhỉ. Nếu mẹ chồng cô mà thế này chắc cô phải...
Bà cụ Chu như sắp khóc: “Đó là bà nội kể cho cháu nghe chuyện nhà người ta, hồi đó cháu còn nhỏ, bà nội kể cho vui thôi."
Tô Lâm ở bên cạnh nói: “Đúng vậy, Chu Đào Đào, sao em lại tưởng chuyện nội em kể là thật chứ. Cha em mua nhà cho em, đối xử tốt với em biết bao. Chị của chị còn chưa mua cho chị nữa.
Tô Du: "..." Chị nợ em à, còn phải mua nhà cho em!
...
Người ở trong khu đều biết, bà cụ nhà họ Chu sau khi dọn ra ngoài thì yên tĩnh hơn hẳn. Sắc mặt của vợ trưởng phòng Chu cũng tốt hơn. Tuy vì cung ứng không đủ, bữa ăn không tốt lắm nhưng trên mặt vẫn có da có thịt một cách thần kỳ.
Chủ nhiệm Tiêu của hội liên hiệp phụ nữ thành phố nói bóng nói gió nghe ngóng mấy lần tình trạng của bà cụ Chu, vợ trưởng phòng Chu mỉm cười nói: “Vẫn tốt mà, ngày ngày còn đi dạo nữa.”
"Sống ở đâu nhỉ, quay về tôi đưa qua đó, cũng đi thăm một chút."
Vợ trưởng phòng Chu đưa địa chỉ cho bà ấy.
Sau khi lấy được địa chỉ, chủ nhiệm Tiêu chạy đến nhà họ Tống.
Mẹ Tống đang nấu bữa tối. Gần đây, con trai bà bận đi công tác với lãnh đạo không có thời gian về ăn cơm tối, bà và cha Tống ăn cũng rất đơn giản, nấu một ít cháo, ăn ít cải muối chua là được rồi.
Chủ nhiệm Tiêu lên lầu, bước vào nói: "Chủ nhiệm Tần, tôi cảm thấy vẫn không yên tâm lắm, muốn đi xem thử."
“Xem ai?” Mẹ Tống nhấc nắp nồi lên, để cháo tự sôi, sau đó bà lau tay rồi đi ra.
Sau đó nói với cha Tống: "Ông nó à, ông xem chừng một chút."
“Được.” Cha Tống ngoan ngoãn chui vào căn bếp nhỏ của nhà mình.
Mẹ Tống và chủ nhiệm Tiêu đi tới bàn trên phòng khách ngồi xuống, chủ nhiệm Tiêu mới nói: "Còn chẳng phải là bà cụ nhà họ Chu đó sao, sau khi dọn ra ngoài, cũng chẳng gặp ai, bà nói xem tính tình bà cụ đó, còn không biết muốn quậy ầm lên như thế nào nữa đây. Nhưng bây giờ yên tĩnh như thế, tôi lại thấy lo lắng."
"Không thể nào chứ, Tiểu Chu sao có thể làm chuyện đó."