Chủ nhiệm Tiêu nói: "Tôi cũng không biết, chỉ là không yên tâm nên suy nghĩ thử xem. Bà nói tuy rằng bà cụ đó khiến người ta ghét, nhưng người già từ nông thôn tới đây, không chỗ nương tựa."
Mẹ Tống nói: "Bà định làm gì?"
"Hay là ngày mai đi xem thử? Dù sao địa chỉ cũng có rồi, sống cũng gần đây."
Mẹ Tống suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Được, vậy thì đi xem thử.” Bà cũng băn khoăn không biết bà cụ Chu có thực sự nghĩ thấu rồi không.
Ngày hôm sau, mẹ Tống và chủ nhiệm Tiêu cùng nhau đến gặp bà cụ Chu.
Bà cụ đang ngồi trong sân ăn hạt hướng dương, trò chuyện cùng các bà bác, bà thím đang vò quần áo.
Nhìn thấy mẹ Tống và chủ nhiệm Tiêu đi tới, bà ấy còn mỉm cười chào: "Ồ, chủ nhiệm Tần và chủ nhiệm Tiêu đến rồi."
Đây là người quen cũ.
Mẹ Tống mỉm cười nói: “Qua đây xem thử bà đấy.” Rồi đưa mứt khoai lang vào tay bà cụ Chu.
“Khách sáo cái gì?” Bà cụ Chu cầm lấy, mời hai người ngồi vào nhà.
Hai người bước vào nhà, thấy đồ vật trong nhà trang bị rất tốt, cuộc sống cũng rất tốt. Không giống như bị ngược đãi.
"Nhìn xem, chỗ tôi một phòng một sảnh, là do Tiểu Tô ngăn ra cho tôi đấy."
“Tiểu Tô?” Mẹ Tống hỏi.
"Chính là Tiểu Tô bên văn phòng của con trai tôi."
Chủ nhiệm Tiêu biết: “Người bà nói là Tô Du phải không?"
"Là cô ấy, cô gái này rất là tốt. Nhiệt tình, chu đáo. Rất biết chăm sóc người già như tôi."
Mẹ Tống nói: "Sao bà lại muốn dọn ra ngoài vậy?"
"... Để cháu đi học, đúng lúc nhà Tiểu Tô trống một phòng cho nên đã mua luôn."
Mẹ Tống và chủ nhiệm Tiêu nhìn nhau, hai người chẳng tin chuyện này tí nào.
Chủ nhiệm Tiêu nói: “Thế bà và vợ Tiểu Chu gần đây vẫn tốt chứ."
Bà cụ Chu nói: "Tốt, sao lại không tốt được. Tiểu Tô nói đúng, con dâu có thể mua nhà cho cháu tôi, có thể xấu được sao?"
"..."
Hai người ngồi một lúc cũng hiểu ra sự tình. Bà cụ này vẫn còn sống rất là thoải mái.
Bà cụ Chu còn tiễn họ ra ngoài cổng của đại viện: “Ây da, tôi đợi cháu nghỉ học rồi quay về ở vài ngày. Lúc đó lại tìm các người tán dốc. Con dâu tôi nói, muốn tôi về ở vài ngày. Tiểu Tô nói, coi như cái này là bồi dưỡng tình cảm."
Chủ nhiệm Tiêu và mẹ Tống: "..."
Mấy năm nay cũng chẳng gặp bồi dưỡng tình cảm, ngược lại càng bồi dưỡng thì càng tệ.
Sau khi rời khỏi chỗ bà cụ Chu, chủ nhiệm Tiêu nói: "Sao tôi cảm thấy, chuyện bà cụ dọn ra ngoài có liên quan tới Tiểu Tô nhỉ."
Mẹ Tống ừm một tiếng, cũng đang nghĩ về chuyện này.
Có thể dỗ được một người như bà cụ Chu thật là không đơn giản.
Chủ nhiệm Tiêu thở dài: “Sớm biết đã đưa người vào hội liên hiệp phụ nữ chúng ta rồi."
Mẹ Tống nói: "Người ta cũng chưa chắc muốn đến."
"... Nói tới lần trước tôi còn muốn giới thiệu đối tượng cho cô ấy nữa."
Mẹ Tống nhếch miệng nói: "Lo bừa cái gì vậy không biết, hội liên hiệp phụ nữ có phải hết chuyện làm rồi không, còn để ý những chuyện này. Bây giờ hôn nhân tự do đang phổ biến, bà đừng gán ghép lung tung."
Con trai bà còn chưa có động tĩnh gì, cũng không biết theo đuổi được người ta chưa, không thể để người khác cướp trước được.
Người mà đến cả bà cụ Chu cũng khen, chắc chắn là mẫu con gái rất tâm lý, rất chu đáo. Khó tránh con trai để ý đến, lỡ như để lỡ mất lần này, sau này con trai sống độc thân thì phải làm sao?
Chủ nhiệm Tiêu nhìn bà nói: "Chủ nhiệm Tần, trước đây không phải bà sắp đặt đối tượng cho con trai bà rồi sao, sao tôi không thể giới thiệu cho người ta chứ?"
"... Cho nên con trai tôi chưa đồng ý. Tụi trẻ không thích làm mấy cái trò này." Mẹ Tống nghiêm mặt nói.
“Được được được, tôi không gán ghép nữa.” Chủ nhiệm Tiêu nhếch miệng, sau đó lại nghĩ ra cái gì, liền nói: “Nói tới đây, chủ nhiệm Tần, Tiểu Tống nhà các người không phải cũng chưa tìm được sao, hay là bà cho nó đi gặp Tiểu Tô thử?"
Mẹ Tống ho khan một tiếng: “Ừm, quay về tôi sẽ nói thử với nó."
Chủ nhiệm Tiêu: "..."
Vào buổi tối, mẹ Tống bắt thư ký Tống cuối cùng cũng chịu về nhà ăn cơm tối, ép hỏi tình hình gần đây anh đi gặp đối tượng.
Thư ký Tống ỏng a ỏng ẹo, nói: “Sắp rồi, gấp cái gì chứ mẹ?"
Anh đang đếm từng ngày đây.
Mẹ Tống nghiêm túc nói: "Dù sao con cũng phải nắm bắt cho mẹ, không thể để Tiểu Tô bị người khác theo đuổi được. Mẹ vừa nghe thì đã biết cô ấy là một cô gái tốt, chu đáo hiểu chuyện, biết an ủi người khác, lại còn biết hiếu thuận với người già."
“...” Thư ký Tống nhìn bà: “Mẹ nghe ở đâu vậy?” Anh thích đồng chí Tiểu Tô không sai nhưng cũng không thể nói những lời trái với lòng mình.
"Bà cụ Chu á. Hôm nay mẹ đi thăm bà ấy, bà ấy cứ khen Tiểu Tô suốt. Vừa về còn gặp vợ của Tiểu Chu hỏi vài câu, cũng nói tốt cho Tiểu Tô mấy lời. Một đồng chí nữ tốt như thế, con không được đùa giỡn. Nếu đồng chí nữ này mà gả vào nhà chúng ta làm con dâu, mẹ đồng ý hai tay hai chân luôn."
Thư ký Tống mím môi: “Ừm, con biết rồi."
Anh cũng chẳng nói gì thêm cả. Dù sao thì đồng chí Tiểu Tô trong mắt anh, không cần biết có chu đáo hay không, đều tốt cả.