Một tia sáng chợt lóe lên trong đầu Thư kí Tống, hai mắt anh sáng rực: “Em nói phải, anh sơ suất mất rồi.”
“Không nghiên cứu qua sẽ không có quyền phát biểu. Đồng chí Tống Đông Chinh này, anh cần ghi thêm nhiều thứ vào sổ tay của mình đấy. Nếu hôm nay em là anh, em sẽ đưa ra số liệu ngay tại đó, nói với họ rằng, sản phẩm của chúng ta bán ra nước ngoài kiếm được bao nhiêu ngoại hối, chúng ta phải bỏ ra bao nhiêu, thu lại bao nhiêu, những thổ sản nào thu lời được, lợi nhuận lớn nhất. Một năm chúng ta có thể kiếm được khoảng bao nhiêu, giải quyết vấn đề lương thực cho bao người người.”
“…”
Thư kí Tống dừng xe, quay đầu nhìn cô: “Đồng chí Tiểu Tô, em biết nhiều thật đấy.”
“Anh đừng quên, dù sao em cũng học kế toán mà!” Tô Du kiêu ngạo nói.
Thư kí Tống nhìn cô đầy phấn khích, chẳng trách hồi xưa người ta làm cách mạng đều muốn tìm chiến hữu. Ở bên chiến hữu cách mạng tiến bộ, quả nhiên sẽ tiến bộ hơn nữa.
“Đồng chí Tiêu Tô, mình tìm chốn không người để hẹn hò đi.”
Tô Du liếc mắt nói, “Đừng có mơ.” Muốn tìm nơi không người để làm chuyện xấu chứ gì? Không thể nào, cô cũng đâu phải em gái ngốc nghếch non tơ.
“Anh muốn học kế toán với em.”
“…”
Tô Du thấy hơi bực mình nhưng cũng không xấu hổ lắm. Là một người phụ nữ trong xã hội hiện đại, cô thấy mình có suy nghĩ như vậy là bình thường. Có trách thì trách thư kí Tống quá ngây thơ.
May là nam đồng chí sống ở thời đại này, nếu ở tương lai thì khó kiếm bạn gái lắm. Với cả cô cũng không chê.
Về đến cửa, cô không quay đầu lại mà chỉ phất tay chào thư kí Tống.
Thư kí Tống gãi đầu, vừa nãy anh không làm gì sai mà nhỉ. Anh cao giọng: “Sáng mai anh qua đón em nhé.”
“Vâng!” Tô Du đáp, vẫn không quay đầu lại. Đối tượng của mình, tất nhiên kiểu gì cũng đồng ý rồi.
Thư kí Tống cười thật tươi.
Nhưng nhớ lại những lời Tô Du vừa nói anh nghe, anh lại lập tức đạp xe về nhà. Chuẩn bị kế hoạch thật tốt.
Cuối cùng lần này cũng sơ suất, may mà có đồng chí Tiểu Tô nhắc anh. Nếu không thì đúng là việc này còn nhiều cái dở.
Hai ngày liên tiếp, bí thư Hách vẫn chưa đưa ra quyết định. Ông không triệu tập mọi người mở họp, thị trường Trần cùng bí thư Thạch đã đến văn phòng để nói chuyện với ông.
Nhưng Tô Du thấy rằng, có vẻ bí thư Hách không quan tâm lắm.
Bí thư Thạch đứng chờ thị trưởng Trần ở bên ngoài, thấy Tô Du bước ra từ văn phòng bí thư Hách, bèn mở lời: “Thư kí Tô gần đây không ăn cơm cùng thư kí Tống nhỉ. Thật ra không cần dè chừng vậy, giấu hôm nay cũng không giấu được ngày mai đâu.”
“Tôi giấu diếm gì cơ?” Tô Du tò mò hỏi.
Thư kí Thạch thấy tố chất tâm lý của nữ đồng chí này tốt ra phết, nếu là đặc vụ thời xưa thì xem chừng là một đặc vụ khó nhai. Anh ta nói: “Thư kí Tô biết thói quen dùng người của bí thư Hách mà?”
Tô Du cười nói: “Tôi đây quang minh chính đại, không thẹn với lòng.”
Sau đó tiếp tục làm việc. Không hề bị ảnh hưởng bởi thư kí Thạch.
Thư kí Thạch thấy cô như vậy, mím môi, anh ta muốn cảnh cáo cô thư kí họ Tô này, đừng cố dùng công việc của mình để nói thay cho người nào đó.
Một lát sau, thị trường Trần bước ra từ văn phòng, hiển nhiên không mấy vừa lòng, mặt đen thui. Sau khi bước ra thì đi thẳng, thư kí Thạch cũng vội vàng theo sau.
Tô Du thấy họ đi rồi mới vào văn phòng của bí thư Hách, thêm nước sôi vào chén trà giúp ông.
Bí thư Hách ngồi trên ghế chỉ biết thở dài.
Tô Du cũng không hỏi thăm chuyện công, mà chỉ quan tâm nói: “Ngài nghỉ ngơi một lát đi ạ, hôm nay cứ bận rộn mãi, không thở ra hơi.”
Nghe vậy, lòng bí thư Hách ấm áp phần nào: “Sắp về hưu rồi, sau này có nhiều thời gian nghỉ lắm. Còn bây giờ phải bận thôi.”
“Ngài đã tất bật cống hiến một đời. Sau này chắc chắn sẽ có người kế nhiệm ngài tiếp tục cống hiến. Dù ngài là lãnh đạo thì cũng là người thường thôi, người thường cũng cần phải nghỉ ngơi.”
“Kế nhiệm, ai biết người kế vị có tiếp tục lý tưởng của tôi hay không.”
“Ngài chọn người nào, người đó chắc chắn có tác phong giống ngài, ngài lo lắng điều chi nữa?” Tô Du nói.
Bí thư Hách trầm ngâm.
Đột nhiên ông nói: “Tôi nghe bảo, cô là người được điều động từ bên phó thị trưởng Khâu à?”
Tô Du cởi mở nói: “Đúng vậy, tôi đã may mắn được tham gia vào nhóm quy hoạch nhà ở công nhân viên chức của thành phố.”
“Ồ, tôi còn nhớ, lãnh đạo của xưởng dệt, khi đó Tiểu Khâu nói vốn là ý kiến của cô.”
“Tất cả là nhờ sự tín nhiệm của các lãnh đạo xưởng dệt, nếu không có sự tín nhiệm của họ, tôi đã không thể làm nên chuyện. Việc thành lập nhóm quy hoạch thành phố ta cũng là nhờ có bí thư Hách và thị trưởng Khâu.”
“Vậy cô thấy thị trưởng Khâu hay thị trưởng Trần tốt hơn?” Bí thư Hách thoạt nhìn ôn hòa nói.