Tô Du cười nói: “Ngài hỏi tôi câu này không thích hợp lắm, ngài cũng biết, khi đó là thị trưởng Khâu đề cử tôi, tôi không quá hiểu thị trưởng Trần. Nếu ngài hỏi tôi, chắc chắn tôi sẽ đưa ra ý kiến có phần chủ quan.”
Dáng vẻ ăn ngay nói thật của cô lại toát ra vẻ điềm nhiên.
Bí thư Hách không cười nữa, nghiêm túc trở lại: “Cô nói có lý đấy, đúng là không nên hỏi cô, cô ra ngoài đi.”
“Vâng.” Tô Du cười, bước ra khỏi phòng.
Đến khi ra khỏi phòng rồi, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng không hổ là người ngồi ở vị trí này, trò chuyện mà cứ như đánh giặc. Chắc chắn là ông đã nghe được gì đó từ thị trưởng Trần nên mới muốn thử cô. May là tố chất tâm lý của cô khá tốt.
Hôm sau phó thị trưởng Khâu lại tới cùng thư kí Tống.
Thư ký Tống cầm một số tài liệu trong tay, theo phó thị trưởng Khâu vào văn phòng.
Tô Du rót nước cho họ xong thì thành thật đi ra ngoài.
Cô xem giờ.
Nếu mới mấy phút đã đi ra, đồng nghĩa với việc chuyện này không thành. May mắn thay, hai người đã ở trong đó được một tiếng.
Lúc đi ra, phó thị trưởng Khâu nở nụ cười nhẹ. Thư kí Tống gật đầu với cô nhưng mắt lại nhìn thẳng.
Khi Tô Du đi vào rót nước, bí thư Hách lại nói: “Tiểu Tô à, nếu là một người dân thường, cô có muốn làm theo cách mà Tiểu Tống trình bày hôm trước không?”
“Tôi có quen thư kí Tống, e rằng lời nói ra sẽ có phần chủ quan.”
“Thế cô cứ xem như không quen biết đi.”
“Vậy thì tôi phải cảm ơn cơ quan nhà nước đã cho tôi thêm cái ăn. Là một người dân thường, không phải cứ đủ ăn là được ư?”
Bí thư Hách nghiêm túc nhìn cô, nói: “Tiểu Tô, lá gan cô lớn hơn Tiểu Nghiêm nhiều đấy. Cậu ta không dám nói với tôi dù chỉ một câu.”
“Tôi cũng không dám nói, nhưng đứng trên lập trường của người dân, cái gì tôi cũng dám nói. Chúng ta là dân thì không phải có gì nói nấy ạ?”
Bí thư Hách cảm thấy Tô Du nói rất đúng, là dân, tất nhiên là có gì nói nấy, nếu người dân không dám nói, vậy thì ông còn ra cái gì nữa?
Có lẽ vì ông sắp về hưu, cũng có thể vì lần trước Tiểu Tô đóng vai dân thường trò chuyện với ông, khiến ông thấy rất mới lạ, thế nên ông cũng muốn tìm người nói chuyện phiếm, có gì nói nấy.
“Vậy cô nói, người dân mong ai sẽ kế nhiệm tôi?”
“…” Tô Du cẩn thận suy nghĩ: “Thật ra người dân không quan tâm ai là người kế nhiệm, dù sao cũng là người của nhà nước, ai cũng tốt cả. Người dân chỉ quan tâm xem vị lãnh đạo nào có thi hành các chính sách tốt đẹp, sẵn sàng phục vụ vì lợi ích của dân. Ví dụ như bây giờ bí thư Hách nghe theo đề xuất của thư kí Tống, đề xuất này có thể duy trì được bao lâu, đó mới là vấn đề mà người dân quan tâm.”
Thực tế mà nói, bí thư Hách lo rằng người đi trà lạnh, những việc mà ông làm khi tại chức, sau này người ta sẽ không tiếp tục.
Bí thư Hách lại chìm vào im lặng.
Tô Du thấy ông như vậy, nghĩ rằng những gì mình lặng lẽ ám chỉ ông đã hiểu.
Chẳng hạn như hồi trước, ông của cô vốn định chọn một quản lý chuyên nghiệp về để đứng đầu công ty, sau khi nghe cô ám chỉ, sợ bị người ta tu hú chiếm tổ, thế nên quyết định tin tưởng người trong nhà là cô. Chuẩn bị sau này chỉ huy từ xa. Tránh cho việc sau khi ông nghỉ, công ty ngừng phát triển.
Người như bí thư Hách, tính cách mạnh mẽ, khá nghiêm túc, nói một là một, hai là hai, hơi giống với ông của cô, cũng có phần tự tin thái quá.
Bây giờ đúng là bí thư Hách cho rằng thành phố không có ông thì có thể không phát triển nữa, thế nên bối rối không biết chọn ai kế nhiệm. Tuy chuyện này không đến lượt ông quyết định, nhưng với tư cách cán bộ về hưu thông thường, đã vậy còn hoàn thành tốt công việc, ý kiến của ông rất quan trọng.
Phía bên Tiểu Trần hợp tình hợp lý, bên Tiểu Khâu thì cần cố gắng hơn nữa. Bàn về năng lực, Tiểu Khâu nhỉnh hơn. Bàn về lý lịch cá nhân, Tiểu Trần lại càng sâu.
Nhưng bây giờ qua vài lần chuyện trò riêng, ông lại bắt đầu lo lắng chuyện khác. Sau khi ông nghĩ, những chính sách trước đó liệu còn được thực hiện hay không.
Tô Du không biết cuối cùng bí thư Hách suy xét thế nào, dù sao hôm thứ sáu, ông cũng tuyên bố rằng bên phó thị trưởng Khâu sẽ liên lạc với phía Thượng Hải, sau khi xác định rõ đường lối thì liên hệ với các khu vực huyện dưới, lập đội sản xuất vào ngày mùa xong rồi tổ chức các đội tìm thịt rừng thổ sản các thứ, đổi lấy lương thực.
Sau khi tin tức này được đưa ra, vẻ mặt thị trưởng Trần trở nên tồi tệ. Nhưng số phiếu tán đồng của Ban thường ủy khá nhiều. Hơn nữa bí thư Hách sắp về hưu, chuyện ông tán thành thì người khác cũng sẽ không gây rối, vậy nên cơ bản là không ai phản đối. Chuyện này đã quyết.