Sau khi trở về văn phòng, phó thị trưởng Khâu nói với thư kí Tống: “Tiểu Tống, những việc này giao hết cho cậu. Cậu đi một chuyến công tác Thượng Hải, giải quyết cho xong việc nhé.”
Thư kí Tống vui vẻ gật đầu, sau đó rất nhanh đã thấy hơi rầu, không nỡ xa người mình thương. Mấy ngày nay bận rộn, lại muốn tránh hiềm nghi, ngoại trừ đưa đón sáng tối, bọn họ không có buổi hẹn hò nào giữa tuần.
Vất vả lắm mới đến cuối tuần thì lại phải đi công tác.
Phó thị trưởng Khâu nhấp một ngụm trà: “Sao thế, có gì cậu cứ nói.”
“… Không ạ.” Dù anh có rối rắm thế nào cũng không thể trễ nải công việc vì chuyện này được, đồng chí Tiểu Tô nhất định sẽ coi thường anh.
Phó thị trưởng Khâu nói: “Thế thì tốt, tôi còn tưởng cậu không nỡ xa người thương.”
“...!!!”
Thư kí Tống đỏ mặt nhìn ông ta.
Phó thị trưởng Khâu cười nói: “Tôi cũng là người từng trải mà, dáng vẻ vội vàng tan sở của cậu hôm nay, sao tôi không đoán ra cho được?”
“Chúng tôi vừa mới quen.”
“Ừm, tôi cũng đoán vậy. Tiến bộ hơn trước nhiều. Cố gắng lập công nhé, nếu chuyện không thành, tôi giáng chức cậu đấy.”
“…”
Vì sắp đi công tác, buổi chiều trên đường về nhà, thư kí Tống hơi rầu rĩ.
Tô Du ngồi phía sau: “Anh sao thế, đáng lẽ phải đắc ý lắm mà?”
“Tuần này anh không học kế toán được, phải đi công tác ở Thượng Hải.”
“Đi liền, đi liền, thành phố lớn chơi vui lắm.” Tô Du nói không chút do dự.
Thư kí Tống: “…” Đang thấy hơi chạnh lòng, bỗng anh cảm nhận một luồng nóng hầm hập sau lưng, Tô Du lại gần anh. Cô khẽ nói: “Lâu rồi mình không đi ăn ngoài.”
Thư kí Tống ngỡ ngàng: “Tối nay đi luôn.”
“Anh đưa em về nhà đã, em báo người nhà một tiếng, để họ đỡ phải chờ cơm.” Cô muốn thay quần áo nữa, mặc cả ngày trời, dính mồ hôi.
Thư kí Tống thấy mình như dùng hết sức bình sinh, phóng xe đạp mà ngang với ô tô, chở Tô Du về nhà họ Tô.
Thay một bộ váy liền xong, lúc này Tô Du mới khoan khoái ra khỏi nhà.
Hai người tìm một cửa tiệm nhỏ, ăn nhanh bát mì. Sau đó đạp xe dạo quanh công viên.
Đang giữa hè nên trời tối muộn, bấy giờ thoạt nhìn như mới buổi chiều. Thư kí Tống chưa bao giờ nghĩ đến việc đi hẹn hò buổi tối, cảm thấy quãng thời gian này như mình trộm được vậy, cứ cười mãi không ngừng. Tán gẫu liến thoắng làm Tô Du vui.
“Thượng Hải có nhiều kiểu dáng quần áo lắm, lúc về anh sẽ mua váy cho em. Nghe bảo còn bán cả dép xăng đan nữa.”
“Anh sẽ hoàn thành công việc nhanh thôi, mấy ngày là về rồi.”
“Anh về rồi mình đi xem phim nhé.”
Tô Du vẫn cứ đáp lại anh bằng tiếng ừm thật nhẹ. Cảm nhận giây phút thư thái này. Trước khi cô không nghĩ rằng sẽ có một ngày, mình sẽ dạo công viên với một người đàn ông, cùng nói chuyện phiếm câu được câu chăng, chỉ vậy thôi cũng khiến cô hạnh phúc và bình yên. Tuy cô không quan tâm mình có được mua quần áo mới hay chăng, cũng không để ý bạn trai có ở cạnh hay chăng, càng không để tâm đến phim ảnh. Nhưng cô thích cảm giác được người ấy coi trọng.
Có người vui vẻ thì được thấy cô vui vẻ.
Bầu trời dần tối. Công viên ngày một vắng người.
Đi đến sau một bụi cây, Tô Du chợt dừng bước: “Anh cúi đầu xuống đi.”
“Hửm?” Thư kí Tống khom lưng, anh còn đang nghĩ xem nên nói gì để chọc cô vui, đừng u sầu vì chuyện anh sắp đi công tác mấy ngày.
Vừa cúi xuống, Tô Du đã đưa mặt đến gần. Anh còn chưa kịp nhận ra thì đã thấy có một thứ vừa mềm vừa nóng đặt trên môi mình, sau đó môi anh tê dại. Dường như đã có ai đó mút vào.
Vài giây sau, Tô Du mới thỏa mãn nhả ra, rồi liếm môi. Hóa ra hôn môi là loại cảm giác này, thoải mái ghê, chẳng trách hồi trước động một tí là nam nữ lại hôn hít.
Vốn định mấy ngày nữa mới hôn, nhưng giờ người ấy sắp đi công tác, nên mới không nhịn được.
Thư kí Tống nóng bừng cả người, trợn mắt há mồm.
Tô Du nói: “Mình về thôi.”
Thư kí Tống: “…”
Mãi đến khi ngồi lên xe đạp, thư kí Tống mới tỉnh táo lại: “Đồng chí Tiểu Tô… Vừa, vừa nãy chúng mình làm gì thế?”
“Chẳng làm gì cả, chỉ đóng dấu một cái thôi, lên thành phố lớn như Thượng Hải đừng có nhìn mấy cô em xinh đẹp khác đấy.”
“…” Thư kí Tống im lặng một lát: “Hay là, đánh dấu thêm cái nữa đi em?”
“Cả ngày anh toàn nghĩ chuyện gì đâu, em muốn nói chuyện chính sự với anh mà.” Tô Du vô cùng đứng đắn nói.
“…”
“Đến Thượng Hải rồi, anh nhất định phải lợi dụng cho tốt tâm lý kiêu ngạo của đám bạn bè quốc tế đó. Bọn chúng thấy ta nghèo, không biết nhìn hàng. Anh phải lợi dụng điều này, gạt họ… À không, là tranh thủ hợp tác xa hơn.”
“…”
Bấy giờ thư kí Tống chẳng nghe lọt cái gì, anh chỉ muốn thử cảm giác đánh dấu khi nãy lần nữa. Đừng tưởng anh không biết, đó là hôn môi, anh từng nghe người ta nói rồi.