Sáng sớm hôm sau, thư kí Tống lên đường đi công tác Thượng Hải. Ngoài ra còn dẫn theo hai người trong ban thư kí là Hình Khải và Cao Ái Quốc.
Trước khi đi, anh nhớ ra sau khi bản thân bị đóng dấu có chút choáng váng thế mà quên đảm bảo với đồng chí Tiểu Tô.
Bởi vậy anh tìm đến Tiểu Chu, nhờ cô ấy bao giờ ăn cơm trưa thì nói với Tô Du một tiếng.
“Cô giúp tôi nói cho cô ấy biết, tôi sẽ không làm vậy đâu.”
“Làm gì là làm gì ạ?” Tiểu Chu hỏi.
Thư kí Tống nói: “Cô cứ nói như vậy là được, rằng chuyện cô ấy lo lắng sẽ không xảy ra.”
Tiểu Chu càng tò mò hơn: “Chuyện gì mới được chứ ạ?”
“Nhóc con thì hỏi nhiều thế làm gì?”
“Gì chứ, em sắp kết hôn rồi nhé.” Tiểu Chu không phục nói.
Thư kí Tống ngạc nhiên nói: “Lần trước không phải nói cần giới thiệu đối tượng sao?”
“Ngắm chọn ai thì là sắp kết hôn rồi còn gì nữa ạ?” Tiểu Chu nói vậy mà không biết ngại là gì.
“…”
Thư kí Tống không nói không rằng, xoay người đi thẳng. Làm như ghê lắm ấy, chỉ là lãnh giấy chứng nhận thôi mà, anh với đồng chí Tiểu Tô còn hôn nhau rồi nhé. Kết hôn là chuyện sớm muộn mà thôi.
Chẹp miệng, anh không nhịn được mà sờ lên môi, thấy hơi phiền muộn, còn chưa đi đã thấy nhớ rồi. Mấy ngày nữa phải làm sao đây.
Việc này nhất định phải thành công, cũng không thể để lãnh đạo giáng chức anh thật được.
Chuyện thư kí Tống đi công tác, thư kí Thạch đã biết từ sáng sớm. Sau khi nhìn thư kí Tống rời khỏi tòa nhà, anh ta khó chịu ra mặt, lúc quay về văn phòng thị trưởng Trần, buột miệng nói: “Nếu việc này được thực hiện, liệu có ảnh hưởng gì đến công việc của ngài không ạ? Đã vậy bí thư Hách còn tán thành nữa, có phải ngầm tỏ thái độ không đây.”
Thị trưởng Trần nhíu mày: “Tiểu Thạch, đừng tùy tiện nói lung tung.”
“Tôi đây cũng là lo cho ngài thôi. Dù sao thì trước đó ngài tìm bí thư Hách, bí thư Hách chẳng tỏ thái độ gì, nhưng phó thị trưởng Khâu vừa tìm, chuyện này được quyết định luôn…”
“Đã thế quan hệ giữa thư kí Tô và phó thị trưởng Khâu còn tốt nữa, cô ta dễ nói hộ trước mặt bí thư Hách lắm.”
“…” Thị trưởng Trần nhấp một ngụm trà: “Dù sao Tiểu Tô vừa mới được điều qua, còn là thư kí tạm thời, bí thư Hách không thể nào lắng nghe ý kiến cô ta được. Vả lại, lần trước tôi cũng có nói chuyện này cho bí thư Hách. Ông ấy là người minh bạch.”
Thư kí Thạch nói: “Dù sao cũng khó mà đề phòng.”
“Chiều nay nhắn Tiểu Tô qua văn phòng tôi nhé. Để tôi nói vài lời với cô ta.”
Nghe những lời này của thị trưởng Trần, thư kí Thạch vui vẻ hẳn lên. Anh ta tin rằng chỉ cần thị trưởng Trần đưa ra cảnh cáo, Tô Du sẽ không dám hó hé gì. Hơn nữa, thị trưởng Trần quyết định gọi Tô Du đến, đồng nghĩa với việc bắt đầu đề phòng người này.
…
Năng lực hành động của Tiểu Chu không tệ, lúc cô và Tô Du cùng ăn cơm trưa bèn thuật lại lời nhắn.
Tô Du nghe vậy mỉm cười, hết sức vui vẻ cúi đầu ăn cơm.
“Chị Tô, thư kí Tống đánh đố gì thế?”
“Ai mà biết, chị cũng chẳng hiểu.” Tô Du lắc đầu.
Tiểu Chu nói: “Em đã bảo rồi, nói không đầu không đuôi vậy thì ai mà hiểu được. À chị Tô, anh của em muốn mời chị ăn cơm, cả thư kí Chu và thư kí Cao nữa. Tiếc rằng thư kí Tống không ở đây, nếu không còn muốn mời cả anh ấy nữa.”
Tô Du cũng nghĩ nên ăn với nhau bữa cơm. Sau khi cô lên thành phố làm việc, cứ bận rộn với việc công việc và ôn tập mãi, không có thời gian đi ăn với những người này.
Những mối quan hệ này cần phải duy trì, không nên xa lánh bạn cũ chỉ vì chức vụ mình thay đổi, đây là điều cấm kị khi giao lưu kết bạn.
“Nói với anh của em, đợi thư kí Tống về rồi đi ăn một thể, đỡ chia ra làm hai bữa. Cũng có thể tiết kiệm được một ít.”
Tiểu Chu lập tức vui vẻ gật đầu. Chuyện này xong xuôi, anh hai hứa sẽ cho cô ăn hai bữa thịt kho tàu.
Vừa ăn xong, Tô Du còn chưa kịp về văn phòng, thư kí Thạch đã bưng suất cơm tới, nhìn Tô Du, anh ta cười nói: “Đồng chí Tô Du, tôi đang đợi lát nữa qua văn phòng tìm cô đấy. Thị trưởng Trần mời cô chiều nay qua văn phòng ngài ấy một chuyến.”
Tô Du bình tĩnh gật đầu: “Được thôi, tôi báo với bí thư Hách rồi qua ngay.”
“Đồng chí Tô, cô không hỏi xem là chuyện gì à?”
“Có gì hay mà hỏi, lãnh đạo giao việc thì làm, lãnh đạo phê bình thì nghe, đã thế, kể cả có hỏi thì thư kí Thạch cũng không thể nói. Suy cho cùng, đây là đạo đức nghề nghiệp của thư kí lãnh đạo mà.”
“…”
Thư kí Thạch à một tiếng: “Quả nhiên là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng.”
“Anh dùng từ chuẩn đấy, tôi đi theo một người lãnh đạo như bí thư Hách, quả thực tầm giác ngộ tư tưởng đã đạt đến đỉnh cao. Đúng là gần đèn thì sáng còn gì?”
Thư kí Thạch “…” Hệt như cái dáng vẻ quỷ quái của thư kí Tống!
Anh ta tức anh ách, quay người bỏ đi.