Thấy anh ta đi rồi, bấy giờ Tô Du mới cầm hộp cơm về văn phòng.
Sau đó nghĩ đến các biện pháp đối phó cho chiều nay.
Vốn dĩ cô không thực sự muốn nhắm vào thư kí Thạch, dù sao cũng do khác phe phái mà thôi, không nhất thiết phải choảng nhau. Nhưng mà rõ ràng, thư kí Thạch là kiểu người buồn chân buồn tay. Không kiếm chuyện thì không yên được.
Vừa đến giờ làm buổi chiều, cô đã pha một tách trà ngon cho bí thư Hách, đặt tất cả các văn kiện tài liệu cần xem trong buổi chiều lên bàn của ông. Sau đó báo với bí thư Hách chuyện thị trưởng Trần gọi cô qua văn phòng.
“Thị trưởng Trần tìm cô làm gì?”
Bí thư Hách bức dọc nói.
“Tôi không biết. Thư kí Thạch cũng chưa nói.” Tô Du nghiêm túc đáp: “Nhưng trước đó tôi từng viết văn kiện tài liệu cho thị trưởng Trần, có lẽ là vì chuyện này.”
“Được rồi, vậy cô đi đi.” Bí thư Hách gật đầu. Nhưng thật ra cũng có vài suy nghĩ nảy sinh trong lòng. Tuy Tiểu Tô không khiếu nại với ông, nhưng ông nhớ đến việc mình vừa tán thành phương án của bên Tiểu Khâu, thị trưởng Trần gọi Tiểu Tô qua, liệu có liên quan gì đến việc ông ủng hộ Tiểu Khâu lần này.
Nếu là vậy thật, trong lòng ông cũng không thoải mái.
Tô Du uống một tách trà ở chỗ mình cho tỉnh người, sau đó ăn một viên kẹo bạc hà. Cả người phấn chấn, thoải mái, bấy giờ mới bước ra ngoài.
Lúc cô đến văn phòng của thị trưởng Trần, thị trưởng Trần mới tiếp khách xong, cô vừa đến đã được thư kí Thạch dẫn vào trong phòng.
Thấy Tô Du đến, thị trưởng Trần nở nụ cười: “Tiểu Tô tới rồi à. Cô ngồi xuống rồi nói chuyện.”
“Thôi ạ, tôi đứng cũng được.” Tô Du cười nói.
“Không sao đâu, cứ ngồi đi, tôi có chút chuyện muốn nói với cô.”
Lúc này Tô Du mới miễn cưỡng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
“Tiểu Tô này, mấy bài lúc trước cô viết cho tôi đều rất tốt. Bây giờ những bài viết của ban thư kí dựa hết theo văn của cô. Có thể nói, cô là một đồng chí vừa có tư tưởng giác ngộ, vừa có thực lực.”
“Đều là nhờ sự đào tạo và chăm sóc của ban lãnh đạo. Nếu thị trưởng Trần không trao cơ hội cho tôi, tôi nào có được thành tích như vậy.”
“Cô nói vậy khiêm tốn quá.” Thị trưởng Trần cười nói, hơi tựa lưng vào ghế, có vài phần thong dong: “Tiểu Tô à, phương án do bên phó thị trưởng Khâu đề xuất được bí thư Hách thông qua. Cô có suy nghĩ gì về việc này?”
“Tôi nào dám có suy nghĩ gì. Thành thật mà nói, bình thường tôi không hay trò chuyện với bí thư Hách, hơn nữa trước đây tôi được phó thị trưởng Khâu điều qua, tôi phải tránh hiềm nghi. Thị trưởng Trần, ngài biết đấy, bí thư Hách của chúng ta khá nghiêm khắc, không thường bàn chuyện, cũng rất nghiêm trong việc dùng người. Ví dụ như…” Cô vô thức liếc thư kí Thạch.
Thư kí Thạch đột nhiên có dự cảm không lành.
Ngược lại thị trưởng Trần lại thấy có hứng thú: “Tiểu Tô à, có chuyện gì cô cứ nói thẳng.”
“Cũng chẳng có gì, ví dụ như tôi có thể được chọn để làm việc cho bí thư Hách, ít nhiều vì tôi không có họ hàng gì ở đây. Khác với em vợ Sở Hồng nhà thư kí Thạch, vì có quan hệ với thư kí Thạch nên mới không được chọn. Bí thư Hách của chúng ta không thích dùng người có bè phái. Mấy năm nay thư kí Nghiêm chưa từng giúp bà con họ hàng nào vào làm trong cơ quan cả.”
“Đồng chí Sở Hồng tự được điều vào.” Thư kí Thạch đứng cạnh cắt ngang.
Tô Du cười nói: “Đúng thế, tôi biết là được điều vào. Tôi nhắc đến đồng chí Sở Hồng để giải thích cho thị trưởng Trần nghe về cách dùng người của bí thư Hách mà thôi, tôi là người có chút quan hệ với phó thị trưởng Khâu, không thể nói gì trước mặt bí thư Hách được. Ngược lại phải tránh hiềm nghi. Còn tất nhiên lòng tôi công nhận năng lực của đồng chí Sở Hồng. Nếu không đã không thể trở thành cây bút chuyên dụng của thị trưởng Trần.”
“Cây bút chuyên dụng?” Thị trưởng Trần hỏi.
“Đây là biệt danh mà ban thư kí chúng tôi đặt cho đồng chí Sở Hồng. Cô ấy vừa đến đã giành được sự tín nhiệm của thị trưởng Trần, chuyên viết tài liệu cho thị trưởng Trần. So với các đồng chí khác, cô ấy là cây bút chuyên dụng. Đây cũng là biểu hiện của năng lực cô ấy.”
Thị trưởng Trần lặng im không nói, dường như đang nghĩ ngợi chuyện gì.
Thư kí Thạch nhìn dáng vẻ này của lãnh đạo thì biết ngay là đang ngẫm lại lời của Tô Du. Anh ta gần như không nén nổi tức giận, mục đích gọi Tô Du qua đây còn chưa đạt được thì đã bị người ta tố cáo ngược.
“Thị trưởng Trần, đúng là đồng chí Sở Hồng rất có năng lực, cô ấy là sinh viên đại học.”
Tô Du cười nói: “Thư kí Thạch, anh đừng nói vậy, anh cũng đâu có kém gì đồng chí Sở Hồng, nếu không thị trưởng Trần đã không chọn anh.”
“…”
Thị trưởng Trần phất tay: “Tiểu Thạch, cậu ra ngoài đi, tôi muốn trò chuyện với Tiểu Tô một lát.”