Đến tận lúc ăn cơm, thư kí Tống vẫn còn ngây ngẩn cả người, vui vẻ hết sức, ăn một miếng sủi cảo rồi lại nhìn Tô Du.
“Anh nhìn gì vậy?”
“Mấy ngày không gặp, anh muốn ngắm em nhiều hơn.”
“Anh ăn nhanh lên, em muốn bàn chuyện chính sự với anh.”
“Chính sự gì đó?” Thư kí Tống lập tức tỉnh táo lại.
Tô Du nói: “Còn chuyện gì ngoài chuyện hẹn hò của hai đứa mình. Em đang nghĩ không biết có nên tìm người mai mối hay không.”
“Phốc, khụ khụ…” Thư kí Tống nhìn cô đầy kích động: “Không phải em muốn học đại học à?” Sao tự nhiên lại tìm bà mối, thật sự là vui quá đi mất.
Tô Du dí đầu anh một cái: “Anh nghĩ gì thế, ý của em là tìm người giới thiệu hai đứa mình với nhau.”
“…”
“Tìm người xe chỉ luồn kim cho hai đứa mình để hai ta công khai đó.”
Mắt thư kí Tống sáng lên: “Em cứ nói đi.”
Tô Du kể cho thư kí Tống nghe về chuyện thư kí Thạch bí mật đe dọa cô mấy lần, thư kí Tống nắm chặt đũa suýt nữa đi liều mạng với thư kí Thạch.
Anh tức giận nói: “Anh thấy anh ta ngu thật, nghĩ rằng để anh ta ở lại vậy cũng tốt. Sớm biết thế thì đã…”
Tô Du xua này: “Em nghĩ thế này, đợi đến khi bên thư kí Thạch đồn thổi nhảm nhí hoặc bị ai đó phát hiện, chi bằng tìm một người làm mai cho mình. Ví dụ như, nếu người làm mai là con dâu bí thư Hách, anh thấy sao?”
Thư kí Tống: “…” Sao là sao, tất nhiên là mong tình cảm giữa hai người họ tốt đẹp.
“Hơn nữa, tương lai chúng mình còn phải cảm ơn con dâu bí thư Hách.”
Thư kí Tống gật đầu, cứ vậy thì mối quan hệ sẽ lại gần gũi thêm.
Tô Du nói: “Anh thấy vậy có được không?”
“Được chứ!” Trong nhà có mẹ già trong hội Liên hiệp phụ nữ: “Nhưng trước đó anh không nhịn được, thưa chuyện chúng mình với cả nhà rồi.”
Tô Du nhìn anh.
“Không sao, mẹ anh là người thấu tình đạt lý.” Thư kí Tống bình tĩnh nói.
Sau khi ăn uống no đủ, thư ký Tống mới luyến tiếc đưa đối tượng của mình về nhà.
Vốn dĩ muốn chuyện trò thêm một chút nữa, dù sao anh cũng không cảm thấy mệt, nhưng mà mùi hôi trên người anh lại khiến anh xấu hổ.
Hơn nữa còn có nhiệm vụ đối tượng sắp xếp phải hoàn thành.
Chờ sau khi đưa Tô Du về, lúc anh trở về nhà trời cũng đã sập tối.
Nhìn dáng vẻ con trai chật vật như vậy, mẹ Tống đau đến nỗi không nỡ nhìn “Để ngày mai mẹ hầm canh bổ cho con uống.”
“Mẹ không cần phiền như vậy đâu. Ở bên ngoài con ăn uống rất ngon, chỉ là lúc trên xe có hơi mệt một chút thôi.”
Cha Tống nói: “Cũng do nó quá yếu, nhớ năm đó chúng ta đi hành quân, trèo đèo lội suối, đi suốt 2 ngàn dặm xa, băng qua biết bao nhiêu con sông gập ghềnh, trèo qua bao nhiêu ngọn núi tuyết hiểm trở...”
“Được rồi, ông đừng có thổi phồng những chuyện trước đây nữa. Bây giờ là thời đại nào rồi. Hồi đó chúng ta khó khăn như vậy, còn không phải vì muốn con cháu sau này đừng chịu khổ như vậy nữa hay sao?”
Cha Tống bị nói đến cứng họng, không trả lời được gì nữa.
Thư ký Tống không nghĩ thêm chuyện gì, vội vàng cầm chậu đi tắm.
Chuyện gì anh cũng có thể chịu đựng, chỉ là không thể chịu được cái mùi đang quanh quẩn trên cơ thể mình. Nó khiến anh nhớ đến những chuyện tồi tệ đã trải qua.
Chờ lúc anh tắm xong, cha mẹ Tống đều chưa đi nghỉ ngơi, đang ngồi chờ anh để hỏi một số chuyện công tác ở Thượng Hải.
“Tất cả mọi chuyện đều tốt. Cực kì thuận lợi.”
Mẹ Tống nói: “Nếu việc này đã làm xong thì rất tốt. Mặc kệ lợi ích thu được nhiều hay ít, nhưng mà có thể giảm bớt gánh nặng cho đất nước. Những nước Âu Mỹ đó đối với nước ta có quá nhiều hạn chế nghiêm khắc, muốn mua chút đồ tốt cũng phải tốn không ít tiền.”
Cha Tống nói: “Lần này vậy mà lại làm được một việc lớn rồi.”
Thư ký Tống cầm chén trà cười: “Cha mẹ, chuyện công việc hai người không cần bận tâm. À đúng rồi, có chuyện này con cần nhờ đến cha mẹ.”
Mẹ Tống “Chuyện gì?”
“Giúp con giới thiệu một người.”
“...”
Cha Tống phản ứng lại, nghiêng người tìm cây gậy của mình.
“Hai người đừng hiểu lầm nha, này là giới thiệu cho Tô Du.” Thư Ký Tống nhanh chóng giải thích.
Cha Tống ngạc nhiên: “Chuyện gì vậy?”
“Chuyện này nói ra có chút phức tạp.”
Thư Ký Tống đem hết mọi chuyện nói cho cha mẹ nghe, tất nhiên là thay đổi một chút tình tiết, ví dụ chuyện thư ký Thạch đe dọa Tô Du, đổi thành đe dọa anh.
“Con cũng không muốn chuyện này sẽ ảnh hưởng đến Tô Du, mặt khác cũng sợ giữa bí thư Hách và phó thị trưởng Khâu sẽ tồn tại hiểu lầm. Cho nên chỉ có thể nghĩ ra cách như vậy.”
“Sao có thể có người đồng nghiệp như vậy chứ?” Cha Tống tức giận nói.