Mẹ Tống vậy mà lại rất bình tĩnh, hơn nữa trước kia bà gặp qua nhiều người hơn cha Tống. Cha Tống là người đánh giặc, thường ngày chỉ cầm vũ khí cùng kẻ thù đánh nhau. Nhưng bà lại không giống như vậy, trước khi bà là người làm công tác tư tưởng, được tiếp xúc với rất nhiều người đồng hương, đặc vụ, Hán gian, ngụy quân...
Một loại gạo nuôi cả trăm loại người.
Cha Tống nói: “Mình không làm gì thẹn với lương tâm, sợ gì chứ?”
Mẹ Tống nói: “Bản thân không thẹn với lương tâm nhưng cũng không thể ngăn người khác suy đoán nhiều việc. Không nên vì những chuyện bị mọi người hiểu lầm này, mà làm ảnh hưởng đến tương lai của con trai và Tiểu Tô.”
Sáng sớm hôm sau, thư ký Tống nhanh chóng trở về công ty để báo cáo kết quả công tác.
Lúc này mọi chuyện đều vô cùng hoàn hảo, liệt kê chi tiết mọi giá cả, lại còn cùng bên phía Thượng Hải tính toán một chút về chi phí vận chuyển, tiền lương cho công nhân, sau đó nộp một bản tài liệu hoàn chỉnh lên cấp trên.
Phó thị trưởng Khâu sau khi xem xong, trực tiếp dẫn theo thú ký Tống đến văn phòng của bí thư Hách.
Sau một hồi bàn bạc thảo luận, chờ sau khi phó thị trưởng Khâu cùng thư ký Tống rời đi. Bí thư Hách liền phân phó Tô Du: “Tiểu Tô, liên hệ thư ký phía bên kia sắp xếp một chút, 3 giờ chiều tại Ban Thường vụ.”
Tô Du nhanh chóng đáp lời, sau đó đi gặp thư ký để sắp xếp.
Về phía hội Liên hiệp Phụ nữ tỉnh, mẹ Tống sau khi cùng mọi người họp xong, liền bảo chủ nhiệm Tiêu ở lại.
“Lão Tiêu, tôi có việc nhờ bà giúp.”
“Chuyện gì?” Chủ nhiệm Tiêu lập tức nói.
“Còn không phải chuyện của con trai tôi sao. Lần trước bà có nói với tôi về
Tiểu Tô… Tôi cảm thấy khá tốt, bà xem thử xem, có thể giúp tôi nói một tiếng được không?”
Chủ nhiệm Tiêu đặc biệt rất thích những việc như thế này, đặc biệt là giúp đỡ cho lãnh đạo của mình chắc chắn sẽ càng tích cực hơn, lập tức vỗ ngực nói: “Chuyện này đương nhiên là được.”
"Nghe nói cô gái kia đang làm thư ký cho bí thư Hách, những chuyện như thế này tốt nhất vẫn phải thông qua người lớn. Cũng giống với tôi trước kia, những cuộc hôn nhân nhờ vào những bữa gặp mặt này đều hạnh phúc nhất, thiêng liêng nhất."
"Đúng rồi, lý lẽ này không sai nha." Lão Tiêu kích động đập bàn. "Như vậy trước mắt để tôi sắp xếp một bữa cơm, sau đó lại xem xem cả hai có vừa mắt nhau không. Nếu là thành, tôi đây chuẩn bị được uống rượu mừng của chị Tống rồi."
Mẹ Tống chột dạ gật đầu.
Mặc dù bà vẫn luôn muốn được làm mẹ chồng nhưng việc trọng đại như thế này không thể gấp rút được đâu.
Cuộc họp lúc chiều của Ủy ban Thường vụ được diễn ra suôn sẻ, nhanh chóng tạo nên bước dạo đầu cho thành phố. Bí thư Hách ra quyết định ngay tại chỗ và bố trí mọi người bắt đầu thành lập các tiểu đội chuẩn bị tiến hành thu hái sản vật miền núi. Thậm chí có một nhóm chuyên môn đặc biệt được thành lập.
Không do vô tình hay cố ý, mà trong những tiểu đội này, lại không có ai là người bên thị trưởng Trần.
Sau khi cuộc họp chấm dứt, thị trưởng Trần là người đầu tiên rời đi.
Phó thị trưởng Khâu nán ở lại cùng bí thư Hách bàn công việc cụ thể.
"Tiểu Khâu này, ráng làm mọi chuyện cho tốt, nâng cao danh tiếng của ông, không chừng khi ấy tỉnh bên kia cũng muốn khen thưởng cho ông đấy."
Phó thị trưởng Khâu nói: "Không cần khen thưởng gì, chỉ cần có thể giúp đỡ cho người dân." Ông ta lại nhìn nhìn thư ký Tống: "Hơn nữa lần này cũng do Tiểu Tống đề xuất ý kiến, đều là công lao của người trẻ tuổi."
Bí thư Hách nhìn nhìn thư ký Tống. Ở cùng một khu nhà, đương nhiên ông hiểu rất rõ thư ký Tống. Tính tình người trẻ tuổi này cùng với Tiểu Nghiêm không giống nhau.
“Tiểu Tống cũng muốn nỗ lực giúp đỡ.”
Thư ký Tống cười đáp.
Buổi chiều tan tầm, bí thư Hách về đến nhà, liền phát hiện vợ mình cùng chủ nhiệm Tiêu cùng nhau truyện trò vui vẻ. Thấy anh trở về, còn mặt mày hớn hở chào hỏi: "Bí thư Hách đã trở về, tôi đây liền không làm phiền hai người nữa.”
Vợ bí thư Hách cười nói: “Chuyện này có gì đâu mà phiền, không cần ông phải lo lắng nhiều đâu.”
“Đây là việc tôi phải làm mà.” Chủ nhiệm Tiêu cười rồi liền rời đi.
Chờ người đi rồi bí thư Hách mới nói: “Tiểu Tiêu đến đây làm gì. Nghe hình như là đến giúp đỡ, tôi đã nói với bà rồi đừng tùy tiện làm phiền người khác.”
Nghe những lời ông nói, vợ bí thư Hách lập tức không vui: “Biết rồi, cách làm việc cả đời của ông làm sao mà tôi lại không biết? Chủ nhiệm Tiêu người ta đến đây là vì chuyện tốt đó. Ông cho rằng ai cũng giống như ông hả, một chút nhân tình đều không có.”
Tuy bình thường bí thư Hách hay giao tiếp bàn chuyện với nhiều người, nhưng đối mặt với lời giáo huấn của vợ, ông cũng chỉ có thể nhịn: "Được rồi, cuối cùng là chuyện gì?"
“Làm mai.”