Hơn nữa lần trước Tô Du còn làm hỏng bản kế hoạch của anh ta ở trước mặt thị trưởng Trần. Khiến anh ta gần đây gặp mặt thị trưởng Trần cũng có chút không được tự nhiên. Vừa vặn nhân cơ hội lần này lập công.
"Lãnh đạo, chuyện này tôi cảm thấy có phải nên để cho bí thư Hách biết hay không?"
Trong lòng Thị trưởng Trần cũng có chút không thoải mái, luôn cảm giác mình cách bí thư Hách càng ngày càng xa, trước kia bí thư Hách cùng lão Khâu có qua lại, hiện tại hai người thư ký đều hẹn hò với nhau.
Mình giống như bị người ta tách ra một bên.
Đương nhiên, chuyện này mình đi nói càng cho thấy mình hẹp hòi. "Chuyện người khác hẹn hò yêu đương, chúng ta quản nhiều như vậy làm gì. Tự mình làm tốt công việc của mình đi."
"Thị trưởng Trần, không lẽ chúng ta cứ mặc kệ như vậy?"
"Cậu đi ra ngoài làm việc đi." Thị trưởng Trần không trực tiếp trả lời, mà đuổi người ra ngoài.
Thư ký Thạch ra khỏi văn phòng, trong lòng có chút buồn bực, lãnh đạo có ý gì đây.
Đau đầu suy nghĩ suốt cả buổi chiều đến tận giờ tan làm, thư ký Thạch vẫn không thể hiểu nổi sao Thị trưởng Trần lại bỏ qua chuyện này. Nhưng mà anh ta nhất định muốn xen vào.
Nếu Tô Du không chịu phối hợp, không lý nào anh ta lại phải đi giữ bí mật cho người khác.
Nghĩ thông suốt điểm này, anh ta liền thu dọn bàn làm việc, nhanh chóng xuống lầu. Đứng tại cửa chính nói chuyện với ông bảo vệ, hai người vừa hút thuốc vừa nói chuyện phiếm.
Chờ bí thư Hách xuống tới, Thư ký Thạch liền cười chào hỏi, "Bí thư Hách, ngài tan làm muộn như vậy sao. Tôi vừa nhìn thấy đồng chí Tô Du cùng thư ký Tống ra ngoài đó. Còn tưởng rằng ngài đã xong việc rồi."
Bí thư Hách nhìn anh ta một cái."Tiểu Tô có chuyện, tôi bảo cô ấy đi trước."
Thư ký Thạch cười nói, "Cũng không biết là đồng chí Tô Du cùng thư ký Tống đi làm chuyện gì. Tôi thấy là ngồi xe đạp của thư ký Tống, hai người cười cười nói nói."
Bí thư Hách nói, "Người trẻ tuổi làm chuyện của mình, tôi cũng không tiện hỏi, có đúng vậy không? Tiểu Thạch à, tôi đi về trước đây."
Thư ký Thạch thấy bí thư Hách một chút phản ứng đều không có, trong lòng đoán không ra. Không biết bí thư Hách nghe hiểu ý tứ của anh ta không.
Mắt thấy bí thư Hách muốn đi, anh ta nhanh chóng chạy theo, "Bí thư Hách, đồng chí Tô Du không phải là cùng Tống thư ký hẹn hò yêu đương đó chứ?"
"Cậu muốn hỏi vấn đề này à?" Bí thư Hách nghiêm túc nói.
Thư ký Thạch lập tức có chút lúng túng: "Tôi chỉ là quan tâm một chút."
Bí thư Hách nghiêm mặt nói, "Tiểu Thạch, nếu cậu đặt tâm tư này vào công việc thì công việc của cậu sẽ tốt hơn hiện tại rất nhiều."
Nói xong ông chắp tay sau lưng đi về phía cửa.
Thư ký Thạch: "..."
Khi về đến nhà, tâm trạng của bí thư Hách không tệ lắm. Gần đây Tiểu Khâu vẫn còn đang bận rộn với công việc, ngược lại bên phía thị trưởng Trần đã có chút lo lắng. Mấy chuyện mờ ám vẫn liên tục xảy ra. Mấy chuyện đứng đắn thì không chịu làm, chỉ biết nhìn chằm chằm vào vị trí của ông. Thật sự làm cho ông cảm thấy có chút thất vọng.
Vợ của bí thứ Hách nói, “Sao thế, trong công việc có chuyện gì xảy ra sao?”
“Còn không phải là chuyện nghỉ hưu sao. Người còn chưa rời đi đã có khá nhiều người nhìn chằm chằm vào đây rồi. Vừa nãy trên đường tôi có nói một chút chuyện với người bên cạnh thị trưởng Trần - Tiểu Thạch về chuyện của Tiểu Tô và Tiểu Tống.”
“Có chuyện gì đâu, tôi là người mai mối đấy!” Vợ bí thư Hách không vui nói, “Sao thế, đối tượng của người ta là người ta theo đuổi quang minh chính đại, có chuyện gì chứ.”
Sau khi nói xong, lại nhìn bí thư Hách, “Lão Hách à, người ta đã sớm nhìn ra ông là loại người như thế nào rồi, đây là muốn ở trước mặt ông gây xích mích chia rẽ.”
“Tôi đây còn không biết chuyện đó sao?” Bí thư Hách xụ mặt nói, “Chính là vì như thế nên tôi mới tức giận đấy. Sở dĩ Tiểu Thạch làm như vậy còn có thể là vì cái gì?”
Vợ bí thư Hách nói, “Vậy cuối cùng là ông nghiêng về phía ai?”
“Tôi không nghiêng về ai hết. Tôi sẽ tùy theo mọi việc mà xem xét.”
Vơ bí thư Hách đi tới, “Lão Hách này, tôi không quan tâm ông nghĩ như thế nào, dù sao thì tôi chính là người đã mai mối cho Tiểu Tô và Tiểu Tống, tôi rất muốn kết giao với gia đình nhà lão Tống. Về chuyện ông đứng về phía ai, tôi cũng sẽ không nói nhiều, nếu ông phải quyết định thì quyết định, đưa ra lựa chọn sớm một chút, đừng trì hoãn nữa. Dù sao thì từ góc độ hiện tại, tôi có chút không thích phong cách của một số người, người không quan tâm chuyện chính sự, mỗi ngày đều dán mắt vào ông để làm cái gì?”
Bí thư Hách im lặng không nói gì, nhưng trong lòng đã bắt đầu suy nghĩ về chuyện này. Có một số chuyện, thật sự phải đưa ra quyết định.
Ông liền đứng dậy đi ra ngoài, “Tôi đi ra ngoài một chuyến.”
“Ông đi đâu vậy?”
“Đi đến bệnh viện tìm lãnh đạo nói chuyện chút.”
Vợ bí thư Hách biết rằng ông muốn đi làm chuyện đại sự, vội vàng nói, “Sao lại đi tay không chứ.”
“Tôi đi bàn chuyện đại sự, cũng không phải là đi chúc Tết. Cầm theo đồ vật này nọ để làm cái gì?” Bí thư Hách nói xong liền đi ra cửa.