Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh ( Dịch Full)

Chương 397 - Chương 397. Ăn Ngon 2

Chương 397. Ăn ngon 2 Chương 397. Ăn ngon 2

Hai người ngồi một lúc, người phục vụ bưng ra bát súp gà, một nồi súp gà nhỏ, cộng thêm mấy cái bánh bao chay. Hương thơm ngào ngạt khiến cho người bàn bên cạnh cũng phải ứa nước miếng.

Tô Du nhanh chóng bưng uống.

Gần đây cô ăn uống ở trường không được ngon. Số lượng cung ứng lương khô và lượng cơm của trường học còn không đủ no. Cô cảm thấy cứ thế này mãi thì bản thân sẽ gầy đi mất.

Nhìn cô vui vẻ uống, trong lòng thư ký Tống cũng thỏa mãn theo, gắp cho cô miếng đùi gà: “Ăn nhiều một chút.”

“Bản thân anh cũng ăn đi.” Tô Du nhìn anh.

“Anh ăn nhiều rồi, em ăn đi.” Thư ký Tống bưng bát cũng bắt đầu ăn canh.

Trong lúc hai người đang ăn, thư ký Chu từ văn phòng bên kia đi đến đây, nhìn thấy hai người, cười tới chào hỏi. Sau đó thần bí ngồi ở bên cạnh thư ký Tống: “Lãnh đạo chúng tôi bảo tôi hỏi có thể cung cấp lâm sản cho tiệm cơm nhà chúng tôi nhiều một chút không. Lượng cung ứng những thứ thịt này mỗi ngày đều không đủ.”

Tâm trạng của thư ký Tống đang tốt, lúc này cũng dễ nói: “Tiểu Chu, anh nói tôi nói với các anh thế nào đây. Chút chuyện nhỏ này cũng tới tìm tôi sao? Tôi vẫn còn nhớ tiệm cơm Quốc Doanh của các anh cũng có rất nhiều lương thực, tùy tiện lấy chút lương thực đi ra công xã đổi, còn cần dùng đến quan hệ với tôi sao?”

Thư ký Chu nghe nói như thế chợt bừng tỉnh. Cũng đúng, chút chuyện này cũng đi tìm thư ký Tống chẳng phải nói thư ký Tống thật không có giá trị gì sao.

Sau này gặp chuyện lớn còn mở miệng với người ta kiểu gì?

Thư ký Tống nhìn anh ta một cái, nói: “Mấy ngày nữa tôi muốn đi đến công xã phía dưới một chuyến. Đến lúc đó anh đi với tôi một chuyến đi.”

Nghe nói như thế, thư ký Chu lập tức hăng hái. Biết thư ký Tống là đang muốn giúp anh ta.

“Được, vậy đến lúc đó tôi đi theo thư ký Tống một chuyến.” Sau khi nói xong lại hào phóng nói: “Thư ký Tô, thư ký Tống, hai người cứ ăn đi. Hôm nay tôi mời khách.”

Thư ký Tống cười: “Tiểu Chu, hôm nay canh gà này là bản thân tôi đem tới, anh đủ hào phóng đó, mời chúng tôi ăn mấy cái bánh bao chay.”

Thư ký Chu lập tức ngây ngẩn cả người, lập tức cười ha ha.

Tô Du thừa dịp bọn họ nói chuyện ăn xong một cái đùi gà, chen miệng nói: “Thư ký Chu, thật ra anh có thể tự mình lấy lâm sản, chỉ cần chú ý những anh em ở đơn vị khác mà thôi. Cứ như vậy, tất cả mọi người đều có thịt ăn. Hơn nữa còn có thể trợ giúp đơn vị phía dưới. Sao lại không làm? Quan trọng nhất là thư ký Chu anh có thể làm ra được chuyện gì đó, có phải không?”

Thư ký Chu sững sờ, sau đó sờ đầu nói: “Tôi nói này thư ký Tô, cô tốt nhất đừng đi học nữa, nếu như cô ở lại đơn vị thì nhất định sẽ làm ra sự nghiệp.”

“Không phải vội.”

Ba người đang nói chuyện, bên ngoài lại có mấy người đi tới, cũng chuẩn bị ăn cơm. Tô Du giương mắt nhìn liền thấy Hứa Lệ Lệ kéo một người phụ nữ trung niên đang nũng nịu nói chuyện.

Thư ký Tống cũng liếc mắt nhìn, nhỏ giọng nói: “Là cả nhà Phó thị trưởng Hứa.”

Phó thị trưởng Hứa có con trai, có con gái, bây giờ con gái đang học đại học, còn con trai đang học trung học cơ sở.

Một nhà bốn người vui vẻ hòa thuận.

Thư ký Tống cũng không muốn bắt chuyện với bọn họ, nhưng bây giờ trở ngại việc chức vị, bình thường lại phải thường xuyên tiếp xúc cho nên liền đứng dậy lên tiếng chào: “Thị trưởng Hứa.”

Phó thị trưởng Hứa đang chuẩn bị đưa vợ và con gái đến ăn bữa ngon, nghe thấy âm thanh, nhìn thấy thư ký Tống, vẻ mặt ông ta tươi cười nói: “Tiểu Tống à, cậu cũng ở đây ăn cơm sao?”

“Đúng vậy, đối tượng của tôi hôm nay được nghỉ học nên cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm.”

“Ồ, vị này chính là Tiểu Tô à.”

Lúc này Tô Du mới cười nói: “Thị trưởng Hứa, xin chào ngài, tôi tên là Tô Du.”

“Tôi biết rồi, là bạn cùng phòng với Lệ Lệ nhà chúng tôi. Tôi nghe con bé từng nói về cô, nói cô rất có năng lực đó. Lúc cô ở trường học phải giúp tôi dẫn dắt con bé nha.”

Tô Du cười gật đầu. Đây đương nhiên là chuyện không thể nào.

Hàn huyên hai câu, Hứa Lệ Lệ bên cạnh la hét bảo phó thị trưởng Hứa đi ăn cơm. Lúc này phó thị trưởng Hứa mới đi ra.

Chờ ông ta đi, thư ký Tống nói với thư ký Chu: “Anh còn chưa đi chào hỏi sao?”

Thư ký Chu cự tuyệt: “Tôi đi làm gì chứ, tôi cũng không phải con đường kia.” Anh ta về phe của bí thư Khâu.

Thư ký Tống nghiêm mặt nói: “Khách tới không đi chào hỏi, uổng cho anh làm tiệm cơm Quốc Doanh.” Thật là không có mắt nhìn, anh và Tiểu Tô hiếm lắm mới ở riêng với nhau.

Mãi cho đến cơm ăn xong, thư ký Chu cũng không đi, lôi kéo hai người nói chuyện phiếm.

Thư ký Tống không có cách nào, chỉ có thể ăn nhanh từng ngụm lớn, đưa Tô Du lên xe rời đi.

“Hai anh em này đều giống nhau!”

Thư ký Tống phàn nàn nói.

Bình Luận (0)
Comment