Trong tiệm cơm Quốc Doanh, phó thị trưởng Hứa tán dương vài câu về Tô Du với con gái mình, để bình thường cô ta có quan hệ tốt với Tô Du. Ông ta vừa mới nói đến chính phủ thành phố rất cần một số sự hỗ trợ ở bên ngoài. Lúc trước Tô Du từng làm thư ký cho bí thư Hách, hơn nữa còn có đối tượng là thư ký thị ủy, kết giao với người như này không có chỗ xấu. Cho nên lúc đó, sau khi biết Tô Du đi học đại học Giang Đông, ông ta cố ý sắp xếp con gái ở cùng ký túc xá với Tô Du.
Hứa Lệ Lệ cũng không quá vui mừng: “Cha, con muốn đổi ký túc xá. Người trong ký túc xá kia không nói chuyện với con.”
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Mẹ Hứa hỏi.
Hứa Lệ Lệ nói: “Còn không phải là người cha tán dương kia sao, nhờ duyên tốt của người ta đấy, đều thu mua hết người trong ký túc xá rồi.”
Vợ phó thị trưởng Hứa luôn cưng chiều con gái, nghe được những lời này, liền tức giận nói: “Cô ta cố ý cô lập con?”
“Dù sao thì những người có quan hệ tốt với cô ta đều phớt lờ con. Con ở phòng ngủ một thời gian dài như vậy, cô ta cũng không nói chuyện với con lấy một câu.”
Phó thị trưởng Hứa nói: “Cô ấy biết con là ai?”
“Biết, con từng tự giới thiệu qua.”
Trong lòng vợ phó thị trưởng Hứa lập tức khó chịu, con gái của bà ta nên bà ta biết. Là một người ngây thơ đơn thuần, bình thường sẽ không làm loại chuyện như lấy lòng người khác. Nhưng chỉ cần người khác đồng ý ở bên con bé, cô sẽ không thể không quan tâm đến họ.
“Lão Hứa, lúc trước ông không nên để con gái tôi ở chung phòng với người này.”
Phó thị trưởng Hứa xụ mặt nói: “Tôi cũng là vì muốn tốt cho con bé, không phải nó nói muốn học ở trường xuất sắc sao. Cô Tiểu Tô này là người có năng lực, hơn nữa lại đang làm nhân viên của đơn vị, thế nào cũng sẽ giúp đỡ con bé một chút.” Vậy mà không nghĩ tới cô Tiểu Tô này lại không có mắt nhìn như vậy.
“Thôi được rồi, để tôi tìm cơ hội để nói chuyện với Tiểu Tống một chút.”
Vợ phó thị trưởng Hứa lập tức nói: “Có được không đó, thư ký Tống là người làm việc cho bí thư Khâu, sao cậu ta có thể nghe ông được?”
Chuyện này bà ta có biết, tuy rằng ở trong đơn vị cái chức thư ký không được nói là cao nhưng khẳng định địa vị cũng không thấp, vị trí của cấp trên càng cao thì địa vị của thư ký càng cao.
“Bí thư Khâu và thị trưởng Trần có quan hệ giống nhau, đều cần tôi ủng hộ.” Phó thị trưởng Hứa đối với chuyện này rất nắm chắc. Lúc trước đã hỏi thăm rõ ràng mọi chuyện.
Tô Du sau khi dùng cơm với thư ký Tống xong liền trực tiếp trở về bên nhà họ Tô. Bởi vì Tô Du không ăn cơm ở nhà cho nên người nhà họ Tô cũng không về nhà ăn cơm, đều ở lại đơn vị ăn. Ngay cả Tô Lâm cũng ăn ở nhà ăn của trường.
Mở cửa vào nhà, Tô Du liền bảo thư ký Tống để đồ xuống, bản thân thì xem xét xung quanh nhà, để xem thời gian mình không có ở đây, nhóm nhãi ranh đó có tạo phản hay không.
Có phải quên cô mới là chủ của ngôi nhà này rồi không.
Cũng may mọi thứ trong nhà đều bình thường, giống y hệt lúc cô còn ở nhà, ngôi nhà được dọn dẹp sạch sẽ chỉnh tề. Mở cửa vào phòng của mình, trong phòng hình như đều đẹp quét dọn mỗi ngày. Đến cả một hạt bụi trên trần cũng không có. Thậm chí lọ hoa trong phòng còn được cắm một bó hoa dại không biết tên.
Cuối cùng Tô Du cũng có cảm giác được về nhà, ngã người lên giường của mình: “Thoải mái!” Vẫn là giường lớn ở nhà là sướng nhất, cái giường gỗ nhỏ ở trường kia làm cô ngủ không thoải mái chút nào. Nếu không phải chuyện này chưa giải quyết xong, cô khẳng định sẽ tìm mọi biện pháp để rời đi.
Thư ký Tống có chút tay chân luống cuống.
Này là trai đơn gái chiếc trong một phòng, làm cả người anh cảm thấy không được tự nhiên, trong đầu không tự chủ lại nhớ đến chuyện trong rừng cây nhỏ lúc đó…
Không muốn nghĩ đến thì sự việc càng rõ nét hơn. Lần trước còn có thể lấy lý do là khó kìm lòng nổi, lần này Tiểu Tô cũng không gần gũi với anh, nếu anh tùy tiện động tay động chân chắc chắn sẽ bị cô ghét bỏ đến chết.
Vì thế chỉ có thể cứng đờ đứng yên một bên.
Tô Du nằm ở trên giường vài giây, liền đứng lên đi qua, nghiêm túc nhìn thư ký Tống: “Sao anh đổ mồ hôi nhiều vậy? Quạt xếp của anh đâu rồi?”
Thư ký Tống nhanh chóng tìm khăn tay để lau mồ hôi nhưng mà lại không tìm thấy.
Tô Du lúc này mới cầm lấy một cái khăn vuông trên bàn, đưa anh lau mồ hôi, lại gần nói: “Cũng không nóng đến vậy đi.”
Cô nhón mũi chân, ngẩng đầu, thư ký Tống rũ mắt là có thể nhìn thấy xương quai xanh của cô, cùng lồng ngực nhẹ nhàng phập phồng...
Sao lại gần như vậy.