Anh khó khăn nuốt nước miếng, thật sự nhịn không được, duỗi tay ôm lấy người trước mặt mình, sau đó mạnh mẽ hôn lên.
Tô Du như có như không giãy giụa hai lần, sau đó nắm lấy áo của anh, phối hợp hôn anh. Còn ở trên eo lưng của anh sờ soạng mấy cái.
Thư ký Tống kích động dùng tay trượt lên lưng của cô. Cảm thấy tim của mình như hóa thành một dòng nước ấm.
Sau đó không kiểm soát được, di chuyển tay lên phía trước. Nhưng mà còn chưa chạm vào chỗ ở phía trước đã bị Tô Du nhanh chóng đẩy ra.
“Đúng rồi, chiều nay còn công việc cần phải làm mà, vậy nhanh chóng đi làm đi.”
Thư ký Tống: “…”
Không muốn đi làm một chút nào!
…
Buổi tối người nhà họ Tô tan làm tan học trở về, thấy chị mình vậy mà ở nhà, cả đám đều mừng rỡ tìm không ra phương hướng.
Tô Tiểu Chí kích động nhảy nhảy: “Chị, sao chị không nói là chị về. Như vậy thì buổi trưa em sẽ về nhà.”
Tô Đại Chí nói: “Chị, chị muốn ăn gì để em đi mua.”
Lưu Mai nói “Chị, em có nấu nước ô mai để trong bếp, chị uống không em đi lấy cho chị.”
Tô Lâm lập tức la to: “Chị, rõ ràng là em nấu mà!”
“Là chị mua ô mai!” Lưu Mai kiêu ngạo nói.
“…”
Tô Du ghét bỏ xua tay: “Ồn ào cái gì, không phải bảo đi mua đồ ăn sao, vậy thì mau đi mua đi. Còn đứng đó làm gì? Còn có nước ô mai, mang lại đây cho chị, chị còn chưa uống, ai nấu thì có liên quan gì đâu?”
Cô vừa dứt lời, mọi người trong nhà nhanh chóng rời đi.
Lúc ăn cơm tối, Tô Du thoải mái dễ chịu uống nước ô mai, ăn bánh nhân thịt, vừa kể về cảnh vật và công việc của mình ở trường.
Nghe thấy Tô Du mới đến trường học vậy mà lại quen biết rất nhiều người, còn được gọi là đội trưởng gì gì đó, quản lý rất nhiều người, mọi người mặt đầy ngưỡng mộ nhìn cô.
“Tất nhiên là khổ cũng rất khổ. Nhiều người như vậy mà chỉ có một cái ký túc xá, cái giường ở đó lại nhỏ. Ngủ cũng không ngủ ngon. Ăn cũng ăn không đủ no. Còn phải suy nghĩ làm thế nào có thể tạo mối quan hệ với những người khác, thật sự quá mệt. Các em nói xem chị bị sao, cứ yên ổn ở đơn vị làm việc, đồng ý kết hôn là có thể đi lên đỉnh cao, có được hạnh phúc mỹ mãn. Vậy mà hiện tại thì sao, còn không phải là do chị vì các em.”
Cả nhà im lặng không nói.
Tô Du nói: “Chị phải nỗ lực dựa vào chính thực lực của mình, sau này mới có thể làm cho nhà họ Tô chúng ta có chỗ đứng vững chắc. Dựa vào người khác cũng không phải là chuyện lâu dài. Các em cũng cần phải nỗ lực. Đừng nghĩ đến việc nhờ vào người khác, dựa núi núi sập, dựa người người chạy.”
“Chị, tụi em đã biết.” Tô Đại Chí trả lời.
Lưu Mai nói: “Chị, bây giờ con em chưa được sinh ra, em muốn đi học một lớp chăm sóc con cái. Chờ khi em bé chào đời, có thể chăm sóc cho con thật tốt.”
Được Tô Du khích lệ, Lưu Mai lúc này cũng là một lòng một dạ phấn đấu. Nghĩ đến tương lai, không cần phải làm việc trong công xưởng cả đời.
Chị đã nói, nếu cô ta không có năng lực, cũng không có cách nào giúp đi lên.
Tô Du gật đầu: “Được, bảo Đại Chí lấy xe đạp trong nhà chở em đi học. Chiếc xe này chị mua không phải vô dụng chứ, chị luôn biết nhìn xa trông rộng.”
Nói xong lại uống một ngụm nước ô mai.
Ăn cơm xong, Tô Tiểu Chí đến kế bên Tô Du hỏi: “Chị, khi nào thì chị dọn về nhà ở vậy?”
“Hả?” Tô Du nhướng mày.
Tô Tiểu Chí cúi đầu nói: “Cũng không có gì, chẳng qua không bao lâu nữa em phải nhập ngũ. Nghe bảo rất lâu mới có thể trở về cho nên em có chút nhớ chị.”
"Nhớ cái gì mà nhớ? Nam tử hán đại trượng phu, đặt sự nghiệp lên đầu. Nếu em có tương lai tốt, chị đây cũng rất vui đó.”
“Nhưng mà vẫn nhớ.” Tô Tiểu Chí đỏ mặt. “Chị không có ở nhà, cũng không có ai quan tâm em. Anh cả cả ngày ở bên chị cả, Tiểu Lâm thì lúc nào cũng đóng cửa học bài…”
Tô Du vuốt tóc cậu như đang an ủi thú cưng: “Tiểu Chí…”
Tô Tiểu Chí vẻ mặt mong đợi nhìn cô, chờ đợi được chị gái an ủi.
Không ngờ bị Tô Du ghét bỏ đẩy ra: "Sao hôm nay em nói chuyện sến vậy, Tô Tiểu Chí, để chị nói cho em biết. Nếu em rảnh quá không có việc gì làm thì ra ngoài chạy một vòng quanh khu nhà chúng ta đi. Tranh thủ chín tháng đi nhập ngũ có cơ hội trở thành một bộ đội tốt. Bằng không chị sẽ không tha cho em!"
“…”
Tô Du mới về phòng, Tô Lâm lại chạy tới.
Tô Du cầm sách vở, có chút không kiên nhẫn nói: “Đã hơn nửa đêm rồi, em đến đây làm gì?”
Tô Lâm nhỏ giọng nói: “Chị, có người tỏ tình với em, muốn hẹn hò cùng em.”
“Cậu ấy là người như thế nào?”
“Rất ưu tú. Là một học sinh xuất sắc.”