Tô Du cười: “Đại học bọn chị còn bị cấm yêu đương đấy. Mấy em còn học trung học đã nghĩ đến tìm đối tượng rồi, ưu tú đến đâu chứ?"
Tô Lâm nghe như vậy rất có lý, liền nói: “Chị, ngày mai em sẽ từ chối.”
“Khoan đã, chị còn chưa nói xong mà, về sau những chuyện như thế này em để ý một chút. Không phải chị nói em, mà em vừa sợ khổ vừa lười, còn không hướng tới tương lai. Ngày nào đó em muốn kiếm người yêu, nhớ rửa mắt cho sạch. Không thì lại chọn nhầm người không có chí tiến thủ, không có sức khoẻ. Chỉ biết ở nhà giặt giũ nấu cơm." Còn hạ thấp giá trị của nhà họ Tô chúng ta.
Tô Lâm nghĩ đến liền cảm thấy sợ hãi: “… Chị, không thì, không thì về sau chị tìm người yêu giúp em nha?”
Tô Du: “… Đi đi đi, trở về ngủ đi. Bây giờ phải tập trung học tập. Gần đến tốt nghiệp rồi, đừng nghĩ đến mấy chuyện như vậy nữa.”
“Vâng.” Tô Lâm mau chóng chạy đi.
Đóng lại cửa phòng, Tô Du đặt sách vở lên bàn, sau đó nằm lên giường. Nghĩ đến cả nhà này không một ai đáng tin cậy, bỗng nhiên có chút buồn cười.
Có thể chịu đựng được đám nhóc này lâu như vậy có lẽ cũng chỉ có mỗi cô.
Tô Du cười không ngừng, những người khác ở trong phòng cũng vui mừng mà cười.
Chị đã trở về, có cảm giác gì khác trước, nhà bây giờ mới ra dáng một gia đình.
Trước kia không cảm thấy gì, nhưng sau khi chị thật sự dọn ra ngoài sống mới thấy được chị đối với gia đình này quan trọng ra sao. Lúc chị không có ở nhà, gia đình giống như mất đi một thứ gì đó, bữa cơm cũng không còn ngon miệng.
Có chị vẫn là tốt nhất.
Sáng sớm hôm sau, thư ký Tống lái xe đến đón Tô Du.
Khó lắm mới có được ngày nghỉ, chắc chắn là muốn đến nhà họ Tống để gặp mặt cha Tống và mẹ Tống.
Về phía nhà họ Tống, vợ phó thị trưởng Hứa cũng đem theo quà đến thăm nhà họ Tống.
Bà ta làm việc tại Ban tổ chức của tỉnh, mẹ Tống thì thuộc Hội liên hiệp tỉnh, cũng cùng một đơn vị. Sau khi dọn đến nơi này cũng nên đến gặp mặt một chút.
Mẹ Tống cũng không phải người tự cao tự đại, có khách đến nhà cũng tiếp đón tận tình. Nhưng mà cũng không thật lòng muốn tiếp đón, dù sao chút nữa con trai bà sẽ dẫn Tiểu Tô về nhà chơi. Có người ngoài ở đây lại thêm bất tiện.
Nhưng mà vợ phó thị trưởng Hứa không biết điều này, vẫn luôn trò chuyện với mẹ Tống. Đầu tiên là nói về việc nhà, lại bàn về công việc. Cuối cùng lại đem đề tài chuyển đến đứa con gái đang học đại học của bà ta.
"Trùng hợp làm sao, Lệ Lệ nhà chúng tôi với người yêu của Tiểu Tống ở cùng một phòng đấy."
Mẹ Tống nghe như vậy, lập tức cảm thấy vui vẻ: "Thật là trùng hợp, có thể giúp đỡ lẫn nhau."
Vợ phó thị trưởng Hứa cười nói: "Tôi cũng mong là như vậy. Nhưng mà có lẽ Lệ Lệ nhà tôi tuổi còn nhỏ, không am hiểu đối nhân xử thế; không giống như Tiểu Tô thấu hiểu lẽ đời, rất nhanh đã có quan hệ rất tốt với mọi người trong kí túc xá. Nếu Tiểu Tô có thể chăm sóc Lệ Lệ của tôi thì còn gì bằng nữa."
Nghe được mấy lời này, mẹ Tống có chút không thoải mái. Con dâu bà không việc gì phải làm bảo mẫu cho người khác!
Bà vẫn như thường, cười nói: "Ở chung một phòng mà, có gì mà phải chăm sóc nhau. Ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, cứ êm đẹp ở chung với nhau là được."
Vợ phó thị trưởng Hứa nói: "Tiểu Tô cũng lớn rồi, chủ nhiệm Tần à, bà đừng hiểu lầm. Tôi nói như vậy cũng mong quan hệ của hai đứa nó tốt được tốt hơn thôi."
Mẹ Tống cười cười: "Thấy bà nói như vậy, chúng tôi tất nhiên cũng mong quan hệ giữa tụi trẻ được tốt, nhưng mà quan hệ này do bà tạo nên. Chuyện như thế này bình thường còn ít thấy sao?"
Bà nói xong nhìn thời gian: “Ai da, trễ thế này rồi ư, tôi phải đi chuẩn bị đồ ăn. Chờ lát nữa Tiểu Tống nhà chúng tôi còn dẫn người về. Tôi đành thất lễ, có gì bà bỏ qua. Có việc gì ngày mai đến công ty rồi nói sau."
Vợ phó thị trưởng Hứa nghe được đây là muốn đuổi người, bà ta đứng lên đi ra ngoài, miễn cưỡng cười nói: "Chủ nhiệm Tần, tôi về trước đây."
"Được, bà về đi. Lần sau đừng có khách khí như vậy."
Sau khi vợ phó thị trưởng Hứa ra cửa, sắc mặt liền có chút không tốt. Bà ta tốt xấu gì cũng là nhân viên nhà nước, hơn nữa cũng có chức vị quan trọng, như thế này cũng không nể mặt bà ta lắm rồi.
Vợ phó thị trưởng Hứa vừa đi, nụ cười trên mặt mẹ Tống liền biến mất. Công việc của bà thường ngày đều phải giữ vẻ mặt thân thiện. Nếu không lúc nãy nói chuyện với vợ phó thị trưởng Hứa, bà sẽ không giữ được vẻ hoà nhã như vậy.
Chỉ là chức trưởng khoa nho nhỏ mà thôi mà lại hành xử kiểu cách nhà quan. Nghĩ bà nhìn không thấu hay sao? Không biết bà ta dựa vào ai mà như thế.
Trước đây khi bà còn đang đánh giặc, tham gia vào các hoạt động ngầm, bà ta còn không biết đang ở nơi nào hưởng phúc.
Dù sao những đồng đội của bà trước đây cũng không có tác phong đó. Nếu mà có thái độ như vậy thì đã sớm bị đuổi khỏi đội ngũ.