Mộng đẹp của thư ký Tống vỡ tan, thất thần nhìn về phía màn ảnh.
Đột nhiên, bàn tay đang đặt bên cạnh bị người kia cầm lên, bàn tay nắm lấy nhau, mười ngón đan xen.
Anh nhanh chóng nắm trở lại cái tay kia, vẻ mặt thỏa mãn xem phim. Trong lòng lại có chút phiền muộn. Ngày tháng như này không biết phải trải qua bao lâu.
Dù sao anh bây giờ đã có người yêu, phải càng thêm cố gắng hơn trước, hai năm nay nên đi chỗ khác phát triển.
Nghiêng đầu nhìn sườn mặt Tô Du, trong bóng tối chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ. Anh nhịn không được càng thêm dùng sức bắt lấy tay của cô.
Buổi tối Tô Du muốn trở lại trường cho nên hai người xem phim xong, ở bên ngoài ăn một tô mì, thư ký Tống liền đưa cô trở về trường học.
Hai người vừa tới cổng, lập tức thấy bên trong có một chiếc xe hơi nhỏ.
Nhìn biển số xe, thư ký Tống liền biết là xe của ai. Còn tưởng rằng là phó thị trưởng Hứa tới làm việc, nhưng vì đang chạy ra cổng, xe lái không nhanh, hai người liếc nhìn về phía cửa sổ liền thấy vợ phó thị trưởng Hứa ngồi bên trong.
Tô Du kinh ngạc nói: “Bà ta sao lại tới trường học, tiễn con gái cũng không đến nỗi khoa trương như vậy.”
Thư ký Tống cười cười: “Mặc kệ vì cái gì, nhưng không phải là chuyện tốt.”
Tô Du gật đầu.
Thời điểm trở lại ký túc xá, Tô Du liền cố ý nhìn Hứa Lệ Lệ một chút, phát hiện khóe mắt đuôi mày cô ta mang theo vài phần tự tin. Tựa hồ có chuyện gì thành công vậy.
Mãi cho đến ngày thứ hai họp bên hội sinh viên nhìn thấy Hứa Lệ Lệ cũng ở bên trong, cô liền biết đã xảy ra chuyện gì.
Hứa Lệ Lệ cũng nhìn thấy Tô Du, nhưng mà cô ta cũng không chào hỏi cô, hai người liếc nhìn nhau lại làm bộ như người dưng không quen biết.
Lúc họp, giáo sư Kim tuyên bố, tuần này tranh cử chức chủ tịch hội sinh viên, có thành viên nào trong hội sinh viên muốn đăng ký thì phải chuẩn bị kỹ càng bài diễn thuyết.
Mọi người nhanh chóng tới chỗ giáo sư Kim đăng ký tham gia tranh cử. Tô Du phát hiện Hứa Lệ Lệ cũng ghi danh.
Sau khi tan họp, Tô Du liền cùng Chu Ngọc rời đi.
“Có thành viên mới sao?”
“Đúng vậy, giáo sư Kim đề cử.” Chu Ngọc nhỏ giọng nói: “Căn bản không biết là nhân vật lớn nào.”
Tô Du cười nói: “Là trong phòng kí túc của tụi em. Lúc trước em cũng không nghe thấy tin tức gì cho nên mới cảm thấy kỳ quái.”
Chu Ngọc kinh ngạc nói: “Phòng ký túc xá của em, em không nghe thấy tin tức gì à?”
Tô Du cười cười: “Không phải rất thân thiết.” Trong lòng lại cảm thấy buồn cười. Phó thị trưởng Hứa thật đúng là cưng con. Chỉ có một vị trí trong hội sinh viên mà còn muốn vận dụng quan hệ trong nhà.
Nếu tính như vậy, bọn họ giới thiệu việc làm cho thân thích nhà thị trưởng Trần cũng không phải có thành ý.
Dù sao có một số việc làm nhiều rồi thì không đáng giá nữa. Ví như quan hệ dùng nhiều, nó liền trở nên rẻ mạt.
Trong văn phòng thị trưởng, thị trưởng Trần đang hướng về phía trưởng phòng Chu vỗ bàn rầm rầm.
Chính xác hơn là đang phát tiết sự phẫn nộ trong lòng.
“Nói xấu, đây là nói xấu, tôi căn bản không biết việc này, nếu anh không tin, tôi liền dẫn vợ đến đây đối chất. Vợ tôi...” Nói đến đây, thị trưởng Trần nói không được nữa.
Nếu thật muốn tìm người làm chứng, vợ ông ta đúng là không thể chứng minh gì cả. Dù sao cũng là vợ chồng, ai mà tin họ sẽ không bao che cho nhau?
Trưởng phòng Chu nói: “Thị trưởng Trần, ông đừng kích động, bí thư Khâu phái tôi tới nói với ông trong âm thầm, mặc nhiên là đã tin tưởng ông. Bằng không chuyện này sớm đã làm lớn lên. Bây giờ ém xuống như vậy chính là muốn nhắc nhở ông một chút.”
Thị trưởng Trần đặt mạnh chén trà xuống bàn: “Nhắc nhở tôi làm gì, tôi không làm gì cả! Tôi dám làm dám chịu!”
“Vâng vâng vâng, chúng tôi đương nhiên là tin tưởng nhân phẩm của ông. Chỉ là sự việc bây giờ bị người khác phát hiện, ý chúng tôi là, nhân lúc còn chưa bị phát hiện xử lý một chút. Thư ký trưởng giận lắm, nói thật là gần đây phòng làm việc có rất nhiều chuyện không thể làm, chỉ có thể làm việc lặt vặt. Nhưng mà công việc của thư ký trưởng trọng đại, việc này liền trở thành chướng ngại vật.” Trưởng phòng Chu từ trước đến nay thẳng thắn, lúc này cũng không cho lãnh đạo mặt mũi.
“...” Thị trưởng Trần cảm thấy mặt mũi của mình đều bị ném đi sạch sẽ. Ông ta hít vào một hơi: “Toàn bộ đi hết đi, một người cũng không thể giữ.”
Trưởng phòng Chu nói: “Vậy bên vợ của ông?”
“Tôi còn muốn tìm bà ta tính sổ đấy. Mặc kệ đi!”
Thị trưởng Trần thở phì phò nói.
Trưởng phòng Chu yên tâm, nhanh chóng báo cáo tình huống cho bí thư Khâu xử lý sự việc.