Người đứng bên cạnh không lên tiếng — Lý Mai nhanh chóng châm trà cho thị trưởng Trần : “Thị trưởng Trần, ngài bớt giận, đừng tức giận tổn thương thân thể. Bây giờ chuyện này không phải xử lý tốt rồi sao? Ngài cứ an tâm.”
Thị trưởng Trần trầm mặt nói: “Tôi không sao.”
Lý Mai nói: “Thật ra tôi cảm thấy chuyện này may mắn là phát hiện sớm. Bằng không sau này sẽ biến thành nhược điểm bị người ta nắm được. Chuyện này phó thị trưởng Hứa cũng làm sai, từ đầu không nói rõ ràng với ngài. Đây không phải hại ngài sao? Biết rõ vợ ngài bình thường không quản việc gì còn đi tìm bà ấy, không biết là muốn làm gì.”
Sắc mặt thị trưởng Trần càng đen hơn. Trong lòng vô cùng không thoải mái. Ai cũng biết hết chỉ có mình ông ta là không biết gì cả.
Cũng thiệt thòi cho ông Khâu, ông ta mặc dù khiến người ta ghét nhưng không phải loại người tính toán, bằng không bây giờ đã trực tiếp tố cáo ông ta, ông ta chắc chắn phải chịu xử lý. Nói không chừng còn có thể bị người ta chụp thêm vào cái tội lên đầu.
“Thị trưởng Trần, về sau tôi nhất định đề phòng bên phía phó thị trưởng Hứa. Bây giờ bên đó chỉ có một vài hành động nhưng tôi vẫn phải đề phòng một chút.”
“Ừm.” Thị trưởng Trần lên tiếng, trong lòng rất căm ghét kẻ đầu sỏ trong chuyện này.
Mặc kệ lúc trước phó thị trưởng Hứa làm chuyện gì, không cần quan tâm, ông ta chỉ cần ngồi vững vị trí của mình là được rồi. Để lão Khâu đấu với người ta đi.
Nhưng mà nếu đụng đến trên đầu mình rồi vậy thì khác.
Nhìn thấy sắc mặt của thị trưởng Trần, Lý Mai không tiếp tục thuyết phục ông ta việc cùng bí thư Khâu tạo dựng mối quan hệ nữa. Trễ một chút cũng được, sợ nếu gấp gáp quá sẽ làm cho trong lòng thị trưởng Trần không thoải mái.
Giữa trưa về nhà, thị trưởng Trần lập tức phát hỏa một trận lớn.
Vợ ông ta bị dọa đến một câu cũng không dám nói.
Thị trưởng Trần chỉ bà ta: “Về sau bà đừng tùy tiện qua lại với người khác. Nhân phẩm người ta bà còn không hiểu rõ, cùng người ta lui tới làm gì?”
Vợ thị trưởng Trần tủi thân nói: “Người ta cũng chỉ nhiệt tình, còn nói muốn giúp đỡ. Lúc đó tôi không nghĩ nhiều, bọn họ cũng không nói nhờ chúng ta hỗ trợ, sau đó giúp rồi mới nói.”
Nghe nói như thế, thị trưởng Trần càng tức.
Cái vụ sắp xếp chức vị, chính ông ta còn không có năng lực này
Giờ lại còn ép mua ép bán.
“Từ đây về sau đừng đá động vô nữa. Trong đại viện nhiều người như vậy, bà đâu nhất thiết phải qua lại với người đó làm gì?”
“Biết rồi.” Vợ thị trưởng Trần bảo đảm. Dù bà có to gan cũng không dám làm ra việc hại lão Trần.
Trước đó bà cũng không nghĩ tới sẽ ảnh hưởng chồng mình. Bà nghĩ người là do nhà họ Hứa sắp xếp, không có quan hệ gì với lão Trần. Ai biết chuyện này vẫn tính trên đầu lão Trần chứ.
Nếu giống như lời lão Trần, việc này về sau không chừng sẽ bị người xem như nhược điểm, vậy thì đúng là quá may mắn khi đã phát hiện sớm.
Buổi chiều lúc ra ngoài mua thức ăn, vợ thị trưởng Trần gặp mặt vợ phó thị trưởng Hứa. Trước đó hai người còn vui vẻ tám chuyện, kết quả lần đụng độ này, vợ thị trưởng Trần trực tiếp xụ mặt rời đi.
Vợ phó thị trưởng Hứa mặt đầy nghi vấn, quay đầu nhìn bóng lưng vợ thị trưởng Trần, nhịn không được cắn răng: “Được lợi còn bày sắc mặt này, thật đúng là có thể diện.”
Buổi tối chồng bà ta về nhà, bà ta liền oán trách một trận, cảm thấy nhà họ Trần đúng là xảo trá. Cầm lợi ích rồi việc cũng không xử lý, còn trở mặt không quen biết.
Phó thị trưởng Hứa vuốt vuốt huyệt thái dương: “Đừng nói nữa, hai thân thích nhà thị trưởng Trần đã rời khỏi sở thư ký rồi.”
“Hả? Đi đâu?” Vợ phó thị trưởng Hứa kinh ngạc nói.
“Nói là làm việc có sai sót, bị cách chức.”
“... Ai làm?”
“Nghe nói là thị trưởng Trần.”
“...” Vẻ mặt vợ phó thị trưởng Hứa ngu ngơ. Cái này là ý gì?
Phó thị trưởng Hứa thở dài nói: “Về sau bà đừng xen vào những chuyện này nữa. Vốn dĩ tôi là trung lập, bí thư Khâu và thị trưởng Trần đều phải tạo quan hệ tốt với tôi. Nào ngờ bây giờ tôi lại rất bị động. Hôm nay lúc họp, sắc mặt thị trưởng Trần đối với tôi cũng không tốt lành gì.”
“Bằng cớ gì, tôi vì nhà bọn họ mà dốc sức mà.” Vợ Hứa phó thị trưởng cả giận nói.
“Không biết trong đó đã xảy ra vấn đề gì, tôi cũng chưa từng thấy qua loại người thay đổi xoành xoạch như vậy, trở mặt còn nhanh hơn lật sách. Tóm lại bây giờ tôi chỉ có thể khép nép cầu cận bí thư Khâu.”