Thư ký Tống rót cho cô một ly nước sôi: “Phó thị trưởng Hứa muốn đứng về phía bí thư Khâu, bởi vì cái này, mối quan hệ giữa thị trưởng Trần và bí thư Khâu đã dần tốt lên.”
“Tranh sủng à.” Tô Du mỉm cười.
“Ừm. Đại khái là vậy.” Thư ký Tống vừa cười vừa nói. Bây giờ tình hình đang rất tốt.
Bí thư Khâu tạm thời ổn định rồi, đợi hai người khác tiếp cận ông nữa thôi.
Khi nhìn sang Tô Du, anh cảm thấy mình giống như được ném cho một cái bánh nhân. Sao lại tìm được một người yêu lý tưởng thế này nhỉ?
Đồng thời cũng mừng thay đồng chí Tô Du không kết hôn sớm, nếu không thì đâu đến lượt anh chứ.
Bên phía nhà họ Hứa, Hứa Lệ Lệ đang oán trách Tô Du.
“Tô Du đó cũng không biết gặp phải vận may gì. Con cảm thấy cô ta vẫn là ỷ mình có kinh nghiệm làm việc nên cạnh tranh với những sinh viên chưa có kinh nghiệm như chúng con, hoàn toàn giành được phần thắng.”
Vợ của phó thị trưởng Hứa nói: “Giáo sư Kim các con không nói gì khác sao?”
“Nói rồi cũng vô ích, hôm đó có rất nhiều người đến. Trăm mắt dõi theo không tiện làm việc.”
Vợ của phó thị trưởng Hứa cảm thấy giáo viên đó không tận tâm tận lực. Nếu một giáo viên đến mấy thứ này mà cũng không định được thì cũng vô dụng quá rồi. Không phải chỉ là một tổ chức sinh viên thôi sao, đâu phải làm cán bộ trong cơ quan chứ.
Nhắc mới nhớ, cho dù là cán bộ trong cơ quan, bà ta cũng cảm thấy chẳng có vấn đề gì.
Sớm biết thì đi tìm trực tiếp hiệu trưởng rồi.
Bà ra buồn bực nói: “Vậy đến lúc đó mẹ sẽ đi tìm Tô Du, không phải cô ta có bản lĩnh lắm sao, mẹ nói chuyện với cô ta, bảo cô ta giúp con vận động một chút, làm cán bộ trong hội sinh viên.”
Phó thị trưởng Hứa nói: “Được rồi, mặc kệ thế nào, cũng là bản lĩnh của người khác. Các người có nói nhiều cũng không có cái đó. Bây giờ tôi phải đi chào hỏi bí thư Khâu đây, đồng chí Tô Du đó là người yêu của Tiểu Tống - thư ký của bí thư Khâu, đừng đi chọc khuấy người ta.”
Vợ của phó thị trưởng Hứa nhìn ông ta, không vui: “Tôi cũng vì nghĩ cho con gái thôi, nếu ở trường Lệ Lệ biểu hiện tốt một chút, sau này chúng ta sẽ tiện sắp xếp cương vị cho nó hơn.”
“Không phải chỉ là một tổ chức sinh viên thôi sao, bản thân Lệ Lệ không có bản lĩnh này à?” Phó thị trưởng Hứa cau mày nói.
Vì một chức vụ nhỏ bé mà đi đắc tội người khác, ông ta cảm thấy không thỏa đáng, đặc biệt là ngay thời khắc quan trọng này.
“Vậy chức vụ này của ông, sao không dựa vào bản thân mình hả?” Vợ của phó thị trưởng Hứa thuận miệng nói. Sau khi nói xong thì có hơi hối hận, cảm thấy như đang vả vào mặt người đàn ông trụ cột trong nhà.
Quả nhiên phó thị trưởng Hứa đen mặt lại, tức giận nói: “Bà nghĩ thế nào thì là thế ấy.”
Sau đó cúi đầu ăn cơm.
Ông ta nhất định phải thực hiện tốt chức vụ của mình. Tự mình bò lên, không thể dựa vào cha vợ nữa.
Chủ nhật không phải đi làm, Tô Du tổ chức buổi họp mặt gia đình vào sáng sớm.
Vấn đề cần thảo luận lần này chính là liên quan tới việc đồng chí Tô Tiểu Chí tham gia quân đội.
Tô Tiểu Chí đã đăng ký và chuẩn bị đi kiểm tra sức khỏe. Tô Du cảm thấy Tô Tiểu Chi nhất định hội đủ tư cách nhập ngũ. Suy cho cùng, cậu ta ăn nhiều cơm như vậy, rèn luyện lâu như vậy, vóc dáng cũng rất tốt, chắc chắn có thể vượt qua được nhiều người.
“Tiểu Chí sắp nhập ngũ, tiền trước đây nợ trong nhà máy, chị nghĩ như này, định dùng công quỹ ở nhà ra ứng trước, sau đó mỗi tháng Tiểu Chí gửi tiền về bù vô khoản này.”
Vừa nghe phải dùng công quỹ, trong lòng Lưu Mai cảm thấy có hơi khó chịu.
Tô Du nghiêm mặt liếc nhìn cô ta một cái, sau đó nói thẳng: “Tiểu Chí đi chuyến này cũng không biết mấy năm nữa mới có thể trở về, căn nhà này em ấy cũng không ở được cho nên đến lúc đó sẽ giảm một phần trong công quỹ cho em ấy, coi như là bồi thường. Các em cũng đừng nghĩ Tiểu Chí có được lợi ích gì, cái gọi là một người làm lính cả nhà vinh quang, sau này cả nhà chúng ta là gia đình quân nhân rồi, về mặt chính trị tốt hơn làm công nhân nhiều, đây đều là do Tiểu Chí ở bên ngoài cực khổ giành về cho chúng ta đấy.”
Tô Tiểu Chí nghe những lời này, kích động đến đỏ cả tai. Cảm giác sứ mệnh vinh quang đang trỗi dậy.
Tô Du lại nói: “Chị nói câu khó nghe, Tiểu Chí ra ngoài là đi nhập ngũ, làm quân nhân gặp rất nhiều nguy hiểm, các em không phải không biết. Nếu ai có ý kiến với quyết định của chị thì không xứng đáng làm người thân của Tiểu Chí!”
Tô Đại Chí nói: “Chị, em đồng ý!”
Lưu Mai cũng xấu hổ nói: “Chị, bọn em chắc chắn không có ý kiến, em biết Tiểu Chí cực khổ.”
Tô Lâm không có tài sản, cũng không có quyền phát biểu.