Lúc này Tô Du mới hài lòng, sau đó lại nói với Tô Tiểu Chí: “Tiểu Chí, công việc này của em, đến lúc đó nhường cho người ta làm thay.”
“Chị, định cho ai thay đây?”
“Việc này để chị thu xếp.” Tô Du trực tiếp nói, “Trước khi em đi kiểm tra, cương vị này phải nhượng lại. Cho nên em nhất định phải đậu, nếu không em trở về sẽ phải đi bốc vác. Nhà họ Tô không có nuôi phế vật.”
“...”
Tô Đại Chí nhếch miệng nói: “Đúng vậy, Tiểu Chí, em phải cố gắng đấy. Đừng làm phế vật.”
Lưu Mai nói: “Tiểu Chí, em nhất định phải cố gắng, phải nhập ngũ được, sau này cả nhà chúng ta được nhờ.”
Tô Tiểu Chí giật giật khóe miệng.
Nhà họ Tô họp mặt gia đình xong thì ai làm việc nấy. Tô Du thu dọn một tăng, chuẩn đi đến đại viện thăm cha Tống mẹ Tống. Hôm qua đồng chí Đông Chinh đã nói, hai vị trưởng bối đã hầm canh xương cho cô, để cô bồi bổ.
Bởi vì đồng chí Đông Chính phải cùng bí thư Khâu đi làm việc, không thể đến đón, Tô Du liền bảo Tô Tiểu Chí đưa cô qua đó.
Đến trước đại viện, đợi Tô Tiểu Chí đi rồi, Tô Du liền bước vào bên trong, chuẩn bị đến nhà họ Tống.
“Là Tiểu Tô à.”
Vừa định đi lên cầu thang thì nghe thấy tiếng gọi từ phía sau. Tô Du quay đầu lại nhìn thì thấy vợ của phó thị trưởng Hứa gọi cô.
Cô suy nghĩ rồi mỉm cười nói: “Xin chào.”
Sau đó xoay người, dẫn vợ phó thị trưởng Hứa ra giữa sân, để mọi người có thể nhìn thấy bọn họ nói chuyện.
Vợ phó thị trưởng Hứa thấy vậy, cảm thấy Tô Du đúng là không biết lễ nghĩa, nói tý chuyện mà đi ra giữa sân làm gì chứ.
Tô Du mỉm cười nói: “Xin hỏi có chuyện gì sao?”
Vợ của phó thị trưởng Hứa mỉm cười, nhẹ nhàng đáp: “Cũng không có gì, không phải, cô nghe Lệ Lệ nhà cô nói, cháu đã là chủ tịch của hội sinh viên rồi, cô đến chúc mừng. Cháu nói xem cháu mới vừa vào trường học thì đã thành cán bộ rồi, đúng là rất có bản lĩnh.”
Tô Du mỉm cười xua tay nói: “Đâu có, chỉ là cháu có nhiều kinh nghiệm hơn đồng chí Lệ lệ bọn họ. Cũng may đại học không xem trọng tuổi tác, chỉ xem trọng trình độ, bản lĩnh. Nếu cháu không có năng lực, cũng không thể vào được.”
“...”
Tô Du ngẩng đầu lên nhìn về phía nhà họ Tống, thấy cha Tống đang vén rèm cửa lên nhìn xuống dưới, cô liền vẫy tay với ông, sau đó nói với vợ của phó thị trưởng Hứa: “Chú Tống còn đang chờ cháu, nếu cô không còn chuyện gì thì cháu đi trước?”
Vợ của phó thị trưởng Hứa miễn cưỡng mỉm cười: “Cũng có một chút chuyện. Cháu nói cháu cũng làm việc trong chính phủ, cũng cùng một đơn vị với cha của Lệ Lệ, bình thường chúng ta cũng hay gặp mặt, sau này nếu có cơ hội, nhờ cháu chiếu cô Lệ Lệ nhà chúng tôi.”
“Điều đó đương nhiên, không thành vấn đề.” Tô Du hào phóng nói: “Cháu biết bạn học Hứa Lệ Lệ thường ngày ở nhà rất được nuông chiều, cho nên những công việc dơ dáy mệt nhọc trong hội sinh viên cháu đều không tìm đến cô ấy, chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cô ấy.”
Vợ phó thị trưởng Hứa nghe vậy trong lòng thấy thoải mái hơn một chút, tiếp tục nói: “Nghe nói các người muốn tranh tuyển cán bộ hội sinh viên?”
“Có chuyện như vậy.” Tô Du gật đầu, “Hội sinh viên của chúng cháu hoạt động dựa trên nguyên tắc bầu cử. Bất cứ ai có khả năng đều có thể tham gia bầu cử. Lần này hội sinh viên chúng cháu sẽ cho sinh viên đại diện bỏ phiếu để bầu chọn, đảm báo tính công bằng, công chính và công khai. Đúng rồi, cô cũng khuyên Hứa Lệ Lệ tham gia đi, đến lúc đó cháu bầu cho cô ấy một phiếu. Chúng ta quen thân như vậy, cháu chắc chắn sẽ giúp đỡ cô ấy, chiếu cố cô ấy. Nhưng mà chuyện này đừng để cho Lệ Lệ nói với người khác, nếu để người khác biết được, chức chủ tịch hội sinh viên này của cháu không thể làm được nữa, cô cũng biết đấy, cháu vừa mới ngồi lên vị trí này, phải chú ý mọi thứ.”
Những lời này đã trực tiếp chặn họng vợ phó thị trưởng Hứa. Bầu phiếu mà cũng giấu giấu diếm diếm như thế, còn trông mong được chỉ định trực tiếp?
Trên lầu, cha Tống không đợi được nữa, bắt đầu kêu to lên: “Tiểu Tô à, mau lên ăn canh đi.”
“Dạ, đến ngay đây.” Tô Du mỉm cười nhìn vợ của phó thị trưởng Hứa: “Cô à, cô nhất định phải khuyên Lệ Lệ tham gia bầu cử đó. Nể mặt cô và phó thị trưởng Hứa, cháu cũng muốn tốt cho cô ấy. Cháu đi trước đây, lần sau nói chuyện tiếp.”
Nói xong cô xách đồ lên lầu.
Vợ của phó thị trưởng Hứa nhìn cô đi xa, mới phản ứng lại, nhưng cũng chẳng nói gì cả.
Tô Du vừa đi vào, cha Tống liền hỏi: “Cháu nói gì với vị nhà họ Hứa đó vậy? Tiểu Tô, chú nói cháu biết, người đó chẳng phải người tốt lành gì cả, đừng có qua lại với bà ta.”
Mẹ Tống trừng ông một cái, cảm thấy ông lo hơi xa rồi: “Tiểu Tô qua lại với ai là quyền tự do của nó, ông quản nhiều làm gì. Người trẻ tuổi tự có tính toán của mình.”
“Tôi là vì tốt cho Tiểu Tô.”