Sau bữa ăn, thư ký Tống miễn cưỡng đưa cô trở về, lúc trên đường như nghĩ tới điều gì đó liền hỏi: “Nghe cha anh nói, vợ của phó thị trưởng Hứa tìm em nói chuyện, không làm khó em chứ?”
Anh biết rõ tác phong của vợ phó thị trưởng Hứa.
Tô Du nói: “Bà ta không có bản lĩnh đó đâu.”
“Thế thì tốt. Đúng rồi, có phải em đã làm gì không. Tuần này thị trưởng Trần vừa có thời gian rảnh liền chạy ngay tới chỗ bí thư Khâu. Bí thư Khâu cũng tưởng ông ấy có phải có tâm sự gì đó.”
Tô Du nghe vậy, liền không nhịn được cười: “Có người giành, thì trở nên nổi tiếng rồi.”
Sau đó đem chuyện bản thân cố ý nói chuyện với vợ của phó thị trưởng Hứa để khiến gia đình thị trưởng Trần phải suy nghĩ nhiều ra nói một lần nữa.
Thư ký Tống nói: “Chả trách.”
Tô Du tò mò hỏi: “Nói đi cũng phải nói lại, bí thư Khâu suy nghĩ thế nào, ông ta chuẩn bị tiếp cận ai?”
“Bí thư Khâu ngồi vững như Thái Sơn.”
...
Sau khi Hứa Lệ Lệ trở về nhà, vợ phó thị trưởng Hứa nghe nói cô ta không tranh tuyển được chứ tổ trưởng thì có hơi không vui, nói: “Tiểu Tô đó đúng là không biết làm việc.”
“Cô ấy có bầu một phiếu cho con.” Hứa Lệ Lệ nói trong tâm trạng phức tạp.
Vợ của phó thị trưởng Hứa nói: “Vậy con tổng cộng được mấy phiếu?”
“…Một phiếu.”
“...”
Vợ của Phó thị trưởng Hứa nghe vậy cũng không biết nói gì, lúc đó người ta nói sẽ giúp con bà bỏ phiếu, bây giờ cũng bỏ phiếu cho con bà thật rồi, cũng coi như là nói được làm được.
Hứa Lệ Lệ lại hỏi: “Mẹ, mẹ cảm thấy cha đến thành phố làm việc có tốt không. Làm ở tỉnh tốt hay làm ở thành phố tốt?”
“Đương nhiên ở tỉnh thì tốt hơn. Khi ở tỉnh, bí thư Khâu thị trưởng Trần gì đó đều phải mỉm cười nhìn mặt cha con. Bây giờ cha coi đến bên này rồi, bọn họ là đang ra sức đè bẹp cha con.” Khi vợ phó thị trưởng Hứa nói, đều không nhịn được mà nghiến răng.
Nếu bây giờ không phải cha cô ta về hưu rồi, thì cục tức này cô ta chắc chắn không thể nhịn.
Hứa Lệ Lệ bực bội mím chặt môi.
Muốn trở thành lãnh đạo sao lại khó như vậy chứ.
Chủ nhật, sáng sớm Tô Du cùng thư ký Tống đến hợp tác xã mua lương thực, chuẩn bị đến nhà lão Tô ăn một bữa thật ngon.
Trước đó, vào ngày nghỉ Tô Du thường ăn cơm ở nhà họ Tống. Cha Tống cảm thấy cũng nên có qua có lại, bảo con trai mình đến nhà người ta thăm hỏi một chuyến. Thuận tiện làm chút đồ ăn ngon chiếu cố cậu em vợ cô em vợ gì đó.
Để mua nguyên liệu tươi, thư ký Tống đạp xe chở Tô Du đến ngoại ô thành phố, tìm một trang trại và bí mật mua một con gà trống lớn. Khiến hai mắt Tô Du đều sáng lên.
“Anh cũng có bản lĩnh thật đấy, cái này cũng mua được, người ta cũng dám bán cho anh?”
Thư ký Tống treo con gà trống lớn ở cán tay cầm phía trước của xe đạp: “Sao lại không dám bán, đồ trong nhà bọn họ, bán cho anh thì có làm sao?”
Tô Du nhướng mày: “Không phải em nhớ là hình như trong nhà nông dân không được nuôi gia cầm sao?”
“Cái này không phải gia đình họ nuôi mà là của trang trại xã nuôi. Trước đây có tìm mượn tiền nông dân, sau này nuôi rồi thì trừ nợ cho bọn họ.”
Tô Du nghe mấy từ này, cảm thấy có hơi quen tai.
Thư ký Tống mỉm cười: “Có phải cảm thấy quen tai không?”
Tô Du gật đầu.
Thư ký Tống cười khoái chí: “Đây là do anh chuyển qua từ chuyện xây nhà ở nhà máy dệt ban đầu đấy. Đồng chí Tiểu Tô, thấy năng lực học hỏi của anh tốt chứ?”
“Nhìn bộ dạng đắc ý của anh kìa.” Tô Du nhéo anh nói.
Sau khi lấy được con gà trống, Thư ký Tống đi tìm đồng hương để mua một ít rau. Những đồng hương này cũng có đất riêng, họ trồng dưa và trái cây, tuy không nhiều nhưng luôn tươi ngon hơn so với các hợp tác xã cung ứng kia.
Sau cuộc giao dịch bí mật, cả hai vui vẻ trở về thành phố. Tô Du vẫn ngồi ở ghế sau gặm quả dưa chuột xanh, tự mình cắn một miếng, thi thoảng vươn người ra phía trước cho thư ký Tống cắn một miếng.
Thư ký Tống cảm thấy quả dưa chuột hôm nay cực kỳ ngon, thậm chí còn ngọt hơn cả dưa hấu.
Khi hai người đi ngang qua khu quân sự, Tô Du cũng nhìn thấy một số quân nhân mặc quân phục từ bên trong đi ra. Không nhịn được mà chăm chú nhìn thêm một lúc.
“Đồng chí Đông Chính, anh có biết mấy chuyện liên quan đến quân sự không?”
“Quân sự và chính trị tách biệt, anh cũng không hiểu nhiều. Ngược lại cha anh rất hiểu mấy thứ này, ông ấy cũng có rất nhiều chiến hữu ở trong đó.”
Tô Du mới nhớ ra, chú Tống đó của cô là lão hồng quân. Nếu không phải sau này bị thương, thì cấp bậc của ông ấy bây giờ chắc chắn đã rất cao rồi.
Đúng là người nhiều kinh nghiệm.