Thư ký Tống nói: “Sao em lại hỏi chuyện quân đội?”
“Không có gì, Tiểu Chí sắp tham gia quân đội rồi, em chỉ muốn hỏi thử. Hơn nữa, cùng phòng em có một bạn học họ Lý, trong nhà cũng là khuôn viên quân khu, chắc bối cảnh cũng rất cao.”
“Họ Lý?”
Thư ký Tống suy nghĩ một hồi, anh nói là nói không quan tâm chuyện trong quân đội, nhưng bình thường những người chú trọng bồi dưỡng quan hệ đương nhiên cũng phải tìm hiểu nhiều phương diện. Nghe Tô Du nói đến họ Lý, trong đầu anh liền nhớ đến vài người: “Trung đoàn trưởng Lý, tư lệnh Lý, ủy viên Lý? Hay là bộ trưởng Lý của bộ hậu cần?”
“... Không phải anh nói không quen sao?”
“Sự tình thì anh không rành, như người thì anh biết. Khi lúc đầu cha anh đến đây cũng dẫn anh đi chào hỏi qua. Em biết đấy, con người anh gặp gỡ người ta rồi thì sẽ không thể quên được.”
Vừa khoe khoang xong, con gà trống lớn phía trước bắt đầu vùng vẫy.
Tô Du mỉm cười khúc khích: “Thôi đi, anh đừng khoác lác nữa, em cũng chỉ tùy tiện hỏi thôi.”
Thư ký Tống nhìn chằm chằm con gà trống trước mặt, vừa đạp xe vừa hỏi: “Tiểu Chí làm quân nhân à, em định để cậu ấy đi đâu?”
“Tùy duyên, nó có bản lĩnh được phân đi đâu thì đi đó. Mấy chuyện tham gia quân đội này, em sẽ không cho nó đi cửa sau.”
Cô cũng là người có giới hạn, những mặt khác sẽ luồn cúi, nhưng mấy năm nay quân nhân quả thật đều rất cực khổ, tình hình biên giới luôn bất ổn, đều phải dựa vào những quân nhân này. Nếu như để Tiểu Chí đi cửa sau, cũng cảm thấy quá có lỗi với những người đã hi sinh xương máu.
Nhưng nếu Tiểu Chỉ có tiền đồ, người khác cũng đừng hòng tướt đoạt công bằng và quyền lợi của cậu ấy.
Cho nên trong quân đội, cũng cần phải có quan hệ.
Mặc dù dựa vào chú Tống cũng có thể thông qua. Nhưng chính vì mối quan hệ giữa cô và đồng chí Đông Chinh, cho nên càng không muốn dùng lưới quan hệ bên phía nhà họ Tống.
Cô phải dựa vào khả năng của chính mình, đi con đường của mình. Sau này khi ở cùng đồng chí Đông Chinh rồi, cô không đè lên đầu anh, thì ít nhất cũng không thể thua kém anh được.
Khi cả hai quay về nhà họ Tô, cả nhà đều bị những thứ họ mang về làm cho sáng mắt.
Con gà trống lớn.
Cuối cùng cũng có thể ăn canh gà rồi.
Ngay lúc Tô Lâm đang định xắn tay áo đi làm, thì bị thư ký Tống cản lại: “Để tôi làm, hôm nay tôi sẽ nấu cơm.”
Anh đã sớm nhận ra, đồng chí Tiểu Tô không thích nấu ăn, anh cảm thấy có thể là do trước đây làm việc quá nhiều, cho nên mệt mỏi. Vì thế anh phải thi triển tay nghề của mình trước mặt Tô Du, để cô có thêm kỳ vọng về cuộc sống hôn nhân sàu này của mình.
Cả nhà họ Tô đều ngơ ngác nhìn anh.
Thư ký Tống: “...”
Tô Du xua tay: “Nam nữ bình đẳng thời nay có gì lạ, đồng chí nam không biết nấu ăn cũng không thể cưới vợ được.”
Tô Đại Chí nói: “Nhưng chị, em cũng đâu biết nấu ăn.”
“Chắc là do Lưu Mai nhắm mắt tìm được đó.”
Tô Đại Chí và Lưu Mai: “...”
Buổi trưa ăn xong, Tô Du và thư ký Tống cũng không có đi ra ngoài, hai người lấy sách ra ở trong phòng đọc sách, cửa phòng mở, cũng chẳng có ảnh hưởng gì.
Đọc được một lát, thư ký Tống liền nhìn Tô Du chằm chằm.
“Nhìn cái gì vậy?” Tô Du cũng không có ngẩng đầu nhìn.
Thư ký Tống để cuốn sách trong tay sang một bên, nghiêm túc nói: “Tuần trước, bí thư Khâu có nhắc với anh, bảo anh chuẩn bị năm sau xuống dưới rèn luyện.”
Tô Du nghe xong liền nhướng mày, sau đó đặt sách sang một bên: “Năm sau ...” Cô âm thầm tính toán trong lòng, tuy năm sau cũng đang trong phạm vi năm mất mùa, nhưng tình hình đã chuyển biến tốt. Cho nên sau khi đồng chí Đông Chinh xuống dưới, công việc có lẽ sẽ không quá khó khăn.
Thấy Tô Du do dự, thư ký Tống cảm thấy vừa lo lắng lại vừa vui mừng.
Người yêu đây là cảm thấy không nỡ sao.
“Năm sau quả là thời cơ thích hợp.” Tô Du nghiêm túc nói.
Thư ký Tống: “...”
“Em không phải đang lưu luyến anh à?” Anh hơi thất vọng nói.
Tô Du nhìn vẻ uất ức của anh, thở dài nói: “Nếu hai người yêu nhau lâu, thì há gì phải sớm sớm chiều chiều bên nhau?”
Trái tim của thư ký Tống đột nhiên ấm lên, và anh biết rằng tình cảm của đồng chí Tiểu Tô dành cho anh cũng vậy.
Sau khi đưa Tô Du trở lại trường học vào buổi chiều, thư ký Tống nhìn bóng lưng cô cảm thấy có chút lưu luyến không nỡ, sau đó nhớ tới bài thơ tình mà Tô Du đã đọc cho anh nghe, bỗng chốc giống như được buff máu vậy.
Nếu hai người yêu nhau bền lâu thì há gì phải sớm sớm chiều chiều.
Ngay khi thư ký Tống rời đi, một chiếc xe buýt dừng ở cửa. Lý Bình cúi đầu, từ trên xe bước xuống.
Nhìn thấy cổng trường, trong lòng cô ta bỗng chốc lại có cảm giác thân thuộc.
Nơi này lại càng giống nhà của cô ta hơn.