"..." Người phụ trách tân binh nhìn cậu ta một hồi mới khó khăn nói: "Chị gái cậu ngược lại là rất biết cách dạy em đấy."
…………
Sau khi Tô Du ăn xong, cũng không đợi hai tên em trai ngốc nghếch trở về báo cáo tình huống liền cùng thư ký Tống đi ra ngoài làm việc.
Trong tuần này, cô còn rất nhiều chuyện bận rộn, phải đi đi về về với mấy công xưởng kia, sắp xếp chu đáo cho công việc của hội sinh viên. Sau khi cả hai đi một chuyến đến xưởng quần áo, họ lại đi một chuyến đến xưởng giày, tất cả đều giải quyết vấn đề theo cách mà họ đã thuyết phục quản đốc Cao trước đó.
Trong khi nói chuyện, thư ký Tống vẫn đang đợi bên ngoài nhà máy. Sau khi chờ cô nói xong những chuyện này mới quay lại lên xe của thư ký Tống, hai người đi hẹn hò.
Thư ký Tống nhìn cô bôn ba như vậy, đau lòng nói: "Lần sau có việc gì, anh sẽ giúp em đi."
Tô Du dựa vào người anh nói: "Như vậy cũng không được, anh ra mặt, người ta sẽ nói anh dùng quyền thế trấn áp người khác. Như vậy, không ổn. Hơn nữa chuyện này hoàn thành dựa vào mạng lưới giao thiệp của em thì sau này vị trí của em mới có thể được củng cố. Anh thấy đấy, chờ khi em giải quyết xong chuyện này, lãnh đạo nhà trường cũng không thể làm gì được em."
Xem như đã từng là cấp trên, cô biết rằng, dù mình có xinh đẹp đến đâu cũng sẽ không làm hài lòng mọi người, vẫn phải làm được chuyện mới có thể khiến họ phải nể phục. Hơn nữa là xem trọng.
Cho nên lời tốt đẹp cũng phải nói, chuyện cũng phải làm cho xong. Sau này dù cho là làm trưởng nhóm vẫn nên sau khi tốt nghiệp trước thời hạn thì mới nói đến có đường sống.
Thư ký Tống xoa đầu ngón tay cô. Cảm thấy có xoa sao thì cũng không đủ. Đối tượng của anh sao lại độc lập như vậy, ngoại trừ nấu nướng, anh không có chỗ nào để thể hiện.
"Đúng rồi, không phải là em rất quan tâm đến chuyện của mấy người bạn cùng phòng đó sao, anh hỏi một chút tin tức từ một người bạn của anh ở quân, cậu ta nói hoàn cảnh của vị bạn học kia, nếu như không sai, hẳn là con gái nhà tư lệnh Lý.”
"Tư lệnh?"
"Là phó tư lệnh quân khu."
Tô Du không ngờ tới lai lịch lại lớn như vậy.
Thư ký Tống nói: “Nói mới nhớ, nhà bọn họ đến tỉnh thành cũng mới mấy năm, cái người tư lệnh Lý này ngày thường rất nghiêm túc, bởi vì thân phận đặc biệt cho nên rất ít kết giao với người khác, so với bí thư Hách trước kia thì càng nghiêm trọng hơn. Nghe nói cả nhà họ đều rất ít khi ăn thịt.”
Sau khi nói xong, anh nói với Tô Du: "Cho nên đồng chí Tiểu Tô, ý tưởng của em vô cùng khó khăn."
Tô Du cười một tiếng.
Sau khi cùng nhau ăn xong cơm chiều, thư ký Tống lưu luyến không rời tiễn đối tượng của mình quay về trường học.
Một bàn tay anh cầm đầu xe, một bàn tay còn lại đặt bên hông nắm bàn tay của đối tượng nhà mình. Anh chỉ hận không thể nắm mãi không buông. Chỉ cần nghĩ đến sang năm sẽ có một thời gian thật dài không được nhìn thấy người, trong lòng anh lại phiền muộn.
Tô Du ghét bỏ nói: "Anh lái xe cho cẩn thận, một cánh tay lái sẽ không ổn định, quay đầu lại đừng có làm em ngã."
"Chắc chắn không ngã." Thư ký Tống rất có niềm tin nói.
"Thật sự?" Tô Du cười rồi nhích lại gần sau lưng của anh. Cách một lớp quần áo, cô cắn một ngụm lên trên lưng anh.
Nhất thời thư ký Tống mềm nhũn cả người.
Chiếc xe đạp bỗng nhiên lắc lư.
Tô Du nói: "Nhìn xem, em đã nói một bàn tay anh chắc chắn không được."
Thư ký Tống tiếp tục đưa tay mình đặt lên trên mu bàn tay ở bên hông, nói: “Nếu không thì thử thêm lần nữa.”
"..."
Hai người cười cười ầm ĩ suốt con đường đi đến trường học, Tô Du vừa mới tiến vào đến cổng trường đã nhìn thấy Lý Bình đeo một túi đồ đứng ở cửa, cô ấy cúi đầu, miết đầu ngón chân lên trên mặt đất, bộ dạng giống như có chút do dự.
Tô Du đi qua vỗ cô ấy nói hơi lo lắng: "Em làm cái gì mà đứng ở đây, không quay về phòng ngủ đi?"
Lý Bình kinh ngạc một chút, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn thấy Tô Du, lo lắng nói: "Chị Tô Du, em chờ chị."
Tô Du khẽ nhíu mày, cười nói: "Quay về phòng ngủ cũng thế, đi thôi."
Lý Bình chạy nhanh đuổi theo cô: "Em, ở kí túc xá không thích hợp để nói."
"Đi, vậy, đi dạo ở trong trường học." Tô Du cười đi về phía hồ sen ở bên cạnh trường học. Đó là nơi mà bình thường cô thích đi đến nhất. Nếu không phải là trường học không cho ngồi cùng người yêu, chắc chắn cô muốn đưa đối tượng nhà mình đến chỗ này để hẹn hò. Cực kỳ lãng mạn.
Khi tới bên cạnh hồ sen, hai người tìm một cái ghế đá ngồi xuống.
Tô Du nói: "Có chuyện gì, em nói đi."
"Chị Tô Du, em muốn biết làm sao mới có thể để người trong nhà thích em." Lý Bình nói xong, cúi đầu: "Từ nhỏ em đã không ở chung với người trong nhà, không biết làm sao để sống chung với bọn họ."